Chương 15-4: Về nhà

Lúc về đến nhà, Thẩm Sùng Sơn đang ở trong bếp bận rộn, Cố Chấp ở phòng phía Bắc ngồi trên bậc thang, ánh nắng ấm áp chiếu vào hắn, hắn đang đọc truyện tranh, thấy anh trở về liền ngẩng đầu lên nhìn anh.

Thẩm Niệm không để ý Cố Chấp, cởϊ qυầи áo đi vào phòng bếp hỗ trợ, Thẩm Sùng Sơn nói mấy câu không cần, hiển nhiên thấy Thẩm Niệm vẫn vui vẻ kiên trì ở lại, khi bên ngoài đột nhiên vang đến tiếng pháo, Thẩm Sùng Sơn cười trấn an anh:

“Hai ngày trước cha có mua cho Tiểu Chấp một ít pháo, gần đây rất mê chơi.”

Thẩm Niệm lên tiếng không nói gì nữa, thỉnh thoảng có tiếng pháo nổ bên ngoài, Thẩm Sùng Sơn hỏi thăm tình hình học tập và chỗ ở của anh, Thẩm Niệm giải thích từng cái một, Thẩm Sùng Sơn rất vui vẻ.

“Cha vừa mua một ít đồ ăn vặt, lần này đi học con mang đến chia sẻ cho bạn học một chút để cải thiện mối quan hệ.”

Đây là quan tâm mà Thẩm Sùng Sơn trước giờ chưa từng biểu hiện ra với Thẩm Niệm, khiến Thẩm Niệm có chút không khỏe, Thẩm Sùng Sơn nhận ra điều gì đó, mỉm cười: “Sau này cha sẽ làm tốt hơn.”

Thẩm Niệm nghe vậy trong lòng vui mừng, cuối cùng cũng chỉ đồng ý mà không nói thêm gì.

Anh thừa nhận anh đã bắt đầu ôm ảo tưởng về sự quan tâm của Thẩm Sùng Sơn, anh cũng cẩn thận chừa cho mình một lối thoát, tự nhủ cho dù làm không được cũng chẳng có sao.

Chẳng qua cũng bình thường.

Trên bàn cơm, không thể nói hoà thuận vui vẻ nhưng chắc chắn không hề lúng túng, Thẩm Sùng Sơn vẫn không từ bỏ nỗ lực kéo Thẩm Niệm và Cố Chấp hòa hảo trở lại, nhưng Thẩm Niệm luôn tách ra khi có thể, không thể thì im lặng, không chỉ Thẩm Niệm mà Cố Chấp cũng không tiếp nhận lòng tốt của Thẩm Sùng Sơn, sự chán ghét của hắn đối với Thẩm Niệm càng ngày càng ít giấu diếm, ngay cả trước mặt Thẩm Sùng Sơn.

Thẩm Sùng Sơn chắc cũng cảm thấy không thú vị nên không nói gì nữa, an an tĩnh tĩnh ăn xong bữa cơm.

Cố Chấp dù cho không tỏa ra ý tốt, nhưng như hắn đã nói, hắn sẽ không làm gì, Thẩm Niệm cũng thả lỏng một ít, nghĩ sau ngày hôm nay cũng sẽ không quá khó khăn, nếu không phải lúc anh quay lại căn phòng phía Bắc ngửi được mùi khét.

Giống như có thứ gì đang bốc cháy, Thẩm Sùng Sơn đi theo anh tiến vào cũng ngửi thấy được: “Cháy gì vậy? Chẳng lẽ bị chập mạch điện?”

Thẩm Sùng Sơn đi kiểm tra hệ thống dây điện trong phòng, Thẩm Niệm cũng muốn giúp đỡ, chưa kịp tiến lên một bước thì thấy một cái lỗ đen ở trên chiếc áo khoác ngoài anh đặt trên ghế sô pha, anh đi tới nhặt nó lên nhìn xem, gần như ngay lập tức anh quay đầu nhìn về phía Cố Chấp.

“Em làm?” Thẩm Niệm hỏi hắn.

Thẩm Sùng Sơn nghe thấy tiếng động liền đi ra khỏi phòng, sửng sốt trong giây lát khi thấy bộ quần áo trong tay Thẩm Niệm, ông cầm lấy rồi nhìn về phía Cố Chấp, Cố Chấp đang đứng ở cửa nhìn họ như thể không biết gì về mọi thứ.

“Có thể lúc chơi pháo con không chú ý nên tia lửa bắn vào trên quần áo.” Thẩm Sùng Sơn thản nhiên nói: “Không sao đâu, một bộ quần áo thôi mà, cha sẽ mua cho con cái khác.”

Thẩm Niệm không nhúc nhích nhìn Cố Chấp, Thẩm Sùng Sơn nhìn Thẩm Niệm một cái, đi tới trước mặt Cố Chấp: “Tiểu Chấp, con mau xin lỗi anh Tiểu Niệm, nói lần sao không làm như vậy nữa.”

Cố Chấp vẻ mặt không đổi, nhìn Thẩm Niệm đáp:

“Em nói em không cố ý, anh tin không?”

Thẩm Niệm không nói gì, nhưng ý thật rõ ràng, anh không tin tưởng Cố Chấp nói ‘ không cố ý ’.

Cố Chấp nhún vai như thể không có chuyện gì rồi im lặng.

“Một bộ quần áo mà thôi.” Thẩm Sùng Sơn cười hòa giải: “Đừng làm tổn thương sự hòa hợp của hai đứa.”

“Cha, cha biết tại sao em ấy làm như vậy không?” Thẩm Niệm nhìn về phía Thẩm Sùng Sơn: “Là vì cha mua bộ quần áo này cho con, em ấy không thích.”

“Tiểu Niệm.” Thẩm Sùng Sơn giống như không thích anh nói vậy, sắc mặt cũng trầm một ít: “Tiểu Chấp nói nó không phải cố ý, cha cũng sẽ mua cho con cái khác, không phải chuyện lớn đừng để trong lòng, không đến mức như thế! Con là anh trai.”