Ánh mắt Cố Chấp rơi vào trên quần áo của Thẩm Niệm, từ khi Thẩm Niệm bước vào hắn đã chú ý đến bộ quần áo này, Thẩm Niệm không hiểu hắn có ý gì, Cố Chấp cứ như vậy nhìn quần áo anh, nói với anh:
“Anh Niệm Niệm, lời nói của anh giống như em sẽ đối với anh làm gì đó, yên tâm đi, em sẽ không, hai tháng anh không trở lại, em cũng nhớ anh.”
Nhớ anh? Thẩm Niệm không thể tin những lời này, anh đã chịu đựng Cố Chấp quá nhiều. Anh không nói gì nữa chỉ hy vọng hắn làm được theo lời hắn nói, thật sự có thể an phận.
Gần hai tháng không về, trong phòng mọi nơi đều có bụi, trước đây khi Thẩm Niệm ở nhà, mỗi ngày anh sẽ dành thời gian dọn dẹp, nhưng Thẩm Sùng Sơn quá bận, Cố Chấp cũng không để ý, căn phòng nhìn như không người ở, Thẩm Niệm nhàn rỗi nên bắt đầu dọn dẹp.
Không phải vì lý do nào khác, có lẽ bản thân Thẩm Niệm có thói quen nhỏ là ở sạch, sống trong môi trường như vậy anh sẽ cảm thấy khó xử.
Lúc Thẩm Niệm thu dọn phòng, Thẩm Sùng Sơn cũng dọn dẹp xong sân nhỏ, ông đi vào nhà nhìn căn phòng mới toanh, ngượng ngùng cười nói: “Đã lâu mới trở về một lần, sao con lại tự làm? Cha định quét sân xong rồi vào đây dọn.”
“Không sao đâu.” Thẩm Niệm nói: “Con cũng không có việc gì làm.”
Thẩm Sùng Sơn cười: “Kỳ thật Tiểu Chấp cũng sẽ dọn, bình thường nó cũng rất siêng năng, tay nó hiện tại đã tốt, cha cũng không dám để nó động vào những thứ này.”
Cuộc đối thoại của họ nhìn như thân mật nhưng thực chất giống như người thân đã lâu không gặp. Những lời nói của Thẩm Sùng Sơn giống như khen ngợi con trai của chính mình.
Thẩm Niệm không nghĩ gì cả, anh hiểu những lời này của Thẩm Sùng Sơn, anh vẫn muốn hòa hợp với Cố Chấp, nhưng Thẩm Sùng Sơn có lẽ không hiểu điều này là không thể. Chưa nói Cố Chấp có chịu hòa hợp với anh không, đối với Thẩm Niệm anh cũng không muốn.
Anh chỉ không tranh không đoạt, mọi vết thương trong lòng anh đều cười cho qua chuyện.
Có lẽ anh sẽ không quay lại trả thù nhưng anh nhất định không muốn hòa giải.
Thẩm Niệm không nói gì, Thẩm Sùng Sơn hình như cũng hiểu, cười chuyển chủ đề: “Gần cơm tối rồi, hai đứa đi ra tiệm ăn hay ở nhà? Nếu ở nhà thì cha đi mua chút nguyên liệu về nấu, trong nhà không có gì.”
Cố Chấp ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình mà không gây ra tiếng động.
Thẩm Niệm không muốn phiền phức, cảm thấy không cần thiết, anh chỉ hai tháng không về, cho nên cũng không đến mức xem anh như người thân: “Ở nhà ăn cơm đi.”
Thẩm Sùng Sơn lại hỏi Cố Chấp: “Tiểu Chấp đâu?”
“Con nghe theo anh Niệm Niệm.” Cố Chấp nói.
“Được.” Thẩm Sùng Sơn cười: “Vậy chú đi mua đồ.”
Thẩm Sùng Sơn muốn mang Thẩm Niệm và Cố Chấp cùng đi, Cố Chấp vui vẻ đồng ý, còn Thẩm Niệm thì từ chối, không phải vì Cố Chấp mà là thời gian thân cận con cái, chờ mong khiến anh cảm thấy không thoải mái:
“Con muốn đi gặp bà Tần.”
Thẩm Sùng Sơn biết quan hệ của Thẩm Niệm và bà Tần rất tốt, cười trả lời: “Được, con muốn ăn món gì? Cha đi mua.”
“Cái gì cũng được.” Thẩm Niệm nói: “Con không kén ăn.”
Cố Chấp vào phòng thay đồ rồi đi ra, Thẩm Niệm nhìn thấy thì hiểu ra nguyên nhân vì sao trước đó Cố Chấp nhìn chằm chằm vào quần áo anh, hóa ra Thẩm Sùng Sơn cũng mua một bộ cho Cố Chấp, kiểu dáng cũng vậy, giống hệt nhau.
Cố Chấp sẽ không thích nó. Đây là phản ứng đầu tiên của Thẩm Niệm.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Thẩm Niệm, Cố Chấp cũng nhìn lại, mỉm cười với Thẩm Niệm:
“Anh Niệm Niệm, chúng ta đều có quần áo giống nhau.”