Nụ cười trên mặt Thẩm Sùng Sơn cứng đờ, sau đó ông có chút bất mãn: “Tiểu Niệm, cha và Cố Chấp đã nhận ra mỗi lầm của mình, đã hứa sẽ thay đổi, một nhà sống ở bên nhau không tốt sao? Con một hai phải dọn ra ngoài sao?”
Cố Chấp không biết từ lúc nào đã lui về sau một bước, đứng ở phía sau Thẩm Sùng Sơn, một nơi mà Thẩm Sùng Sơn không thể nhìn thấy mà hắn có thể vẫn nhìn được, cho nên Thẩm Niệm cũng nhìn thấy bộ dáng mong đợi cũng mang theo đáng thương của hắn, giống như nói: nếu anh không nhất quyết rời đi, tôi sẽ bắt nạt anh.
Thẩm Niệm cứ như vậy nhìn Cố Chấp:
“Cha, nếu không vì cha, mùng một con đã trọ ở trường rồi, con trọ ở trường sẽ tiện lợi hơn nhiều, ở nhà thì một mình, ở ký túc xá thì có bạn học, con vẫn luôn lo lắng cha trở về một mình nhưng hiện tại có Cố Chấp bên cạnh, con sắp thi vào cấp ba, con không muốn ở trên đường lãng phí thời gian.”
“Ký đi.” Thẩm Niệm nói: “Thứ bảy và chủ nhật con vẫn sẽ trở về.”
Thẩm Sùng Sơn nhìn Thẩm Niệm một hồi, đột nhiên ông cảm thấy không hiểu con trai mình, cho dù ông không hiểu, ai cũng nhìn ra được Thẩm Niệm kiên quyết muốn rời đi, bất kể ông có ký hay không.
Tầm mắt dừng ở trên người Cố Chấp, nghĩ đến ngày đó Cố Chấp thẳng thắng với ông, đột nhiên cảm thấy tách hai người ra có lẽ cũng không phải là một điều xấu.
Sau cùng Thẩm Sùng Sơn ký tên vào chữ ký của phụ huynh trên đơn đăng ký rồi đưa cho Thẩm Niệm, Thẩm Niệm nhận lấy, khi anh vừa mở miệng nói cảm ơn, Thẩm Sùng Sơn đã nắm lấy cổ tay phải của anh:
“Tay con sao vậy? Bị thương khi nào?”
Thẩm Niệm rũ mắt xuống liếc nhìn chỗ bị thương, sau đó rút tay ra để nó tự nhiên buông thõng bên người, như không có chuyện gì xảy ra nói:
“Con không cẩn thận bị thương, đã ổn rồi.”
——
Mặc dù Thẩm Sùng Sơn đã ký giấy thì Thẩm Niệm cũng không thể đến đó ngay được, anh còn phải ở lại đây vài ngày.
Thẩm Niệm rời giường luôn rất sớm, thường là người dậy đầu tiên ở nhà, nhưng hôm nay anh dậy thì Thẩm Sùng Sơn cũng đã dậy, Thẩm Sùng Sơn không ở phòng phía Bắc, Cố Chấp lại lấy một chiếc ghế gấp ngồi ở cửa sổ phòng phía Bắc nhìn ra ngoài, không biết đang làm cái gì.
Thẩm Niệm nhìn hắn một cái, đi toilet rửa mặt.
Vết thương trên tay vẫn chưa lành hẳn, những lời Lương Thu dặn dò vô số lần trong ngày khiến tâm lý của Thẩm Niệm đều bị ảnh hưởng, anh cảm thấy nếu tay mình chạm vào nước, một giây tiếp theo sẽ giống như bị cắt, nhưng lúc Lương Thu ở nhà cùng ở trường đều giúp anh, hiện giờ anh chỉ có thể tự mình thích ứng.
Thẩm Niệm mở vòi nước đánh răng, đang vụng về dùng một tay rửa mặt, Cố Chấp bước vào, Thẩm Niệm cảm giác được nhưng không để ý tới, rửa mặt xong liền đi lấy khăn lông, Cố Chấp đi trước một bước đưa cho anh, Thẩm Niệm cầm lấy lau mặt.
“Cảm ơn anh nha.” Cố Chấp nói: “Chú Thẩm là của em.”
Thẩm Niệm lau mặt xong đặt khăn lông lên giá treo khăn, nhìn chính mình trong gương rồi hỏi Cố Chấp:
“Em vừa lòng với kết quả này?”
“Em tưởng anh sẽ hỏi em, em làm sao có thể thừa nhận những việc làm này với chú Thẩm.” Cố Chấp cười: “Không hài lòng lắm, nhưng cũng khá tốt, em có thể chấp nhận.”
Thẩm Niệm xoay người nhìn Cố Chấp:
“Vậy thì anh chúc mừng em đã đạt được ước nguyện, sớm khỏe lại.”
Thẩm Niệm muốn rời đi, Cố Chấp lại di chuyển cản anh lại: “Nghe không giống chúc mừng thật sự chút nào.”
“Em để ý sao?” Hắn nhỏ hơn anh hai tuổi, chỉ cao ngang ngực anh, Thẩm Niệm cuối đầu nhìn hắn: “Em không để bụng.”
Cố Chấp nhìn chằm chằm Thẩm Niệm mấy giây, bỗng nhiên cười:
“Làm sao bây giờ? Anh Niệm Niệm, em đột nhiên có chút không muốn để anh đi, em phát hiện trong số những người em biết, anh là người hiểu rõ em nhất, ở bên anh là tốt nhất.”
Thẩm Niệm không để ý tới hắn, rời khỏi toilet.