Chương 11-4: Ngả bài

Nhưng bây giờ Thẩm Sùng Sơn nghe được Thẩm Niệm nói Cố Chấp như vậy, trong lòng ông tin tưởng anh có thể nói ra lời này cũng có thể làm ra chuyện đánh Cố Chấp.

Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn, gật đầu:

“Đánh, em ấy tự làm tổn thường chính mình còn kéo theo con, muốn con chết cùng em ấy, con không tức giận được sao?”

Vừa nói xong, Thẩm Niệm nhìn thấy Thẩm Sùng Sơn giơ tay lên, muốn đáp trả cái tát ở trên mặt Cố Chấp truyền qua anh. Thẩm Niệm vốn có cơ hội tránh được nhưng anh vẫn đứng đó nhìn Thẩm Sùng Sơn.

Một cái tát của Thẩm Sùng Sơn giáng xuống, Thẩm Niệm đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng lại có cơn gió mạnh ập tới ngay trước khi Thẩm Sùng Sơn đánh anh, hung hăng đẩy ông ra, thuận tiện đem Thẩm Niệm bảo hộ phía sau.

“Ông có tư cách gì đánh cậu ấy?” Những lời này Lương Thu rống ra tới.

Lương Thu vừa tan học đã chạy tới, lo lắng cho vết thương của Thẩm Niệm, đồng thời cũng lo lắng Thẩm Sùng Sơn sẽ đổ lỗi bừa bãi cho Thẩm Niệm khi nhìn thấy vết thương của Cố Chấp, cậu thậm chí còn không đợi thang máy mà trực tiếp leo lên cầu thang, cũng thật may mắn nếu không Thẩm Niệm sẽ nhận một bạt tai.

Nhưng Lương Thu cũng biết, lúc Thẩm Sùng Sơn giơ bàn tay lên trước mặt Thẩm Niệm còn chưa kịp đánh nhưng đối với Thẩm Niệm đều đã dừng lên mặt mình.

Đau hơn chứ không kém.

Thẩm Sùng Sơn bị Lương Thu đẩy đυ.ng vào tường, lưng đau nhức tê dại, lại bị Lương Thu rống một trận, nhất thời ông không có phản ứng.

“Ông có tố chất của một người cha không? Hả?” Lương Thu căm tức nhìn ông, lời nói trong lòng không khống chế được trào ra: “Ông là cha ruột của Thẩm Niệm sao? Nếu cậu ấy là người ông nhặt được, ông cũng không thể đối xử với cậu ấy như vậy? Tôi đã muốn nói điều đó từ lâu, nhưng Thẩm Niệm tôn trọng ông, tôi cũng không thể quá xấu bụng, Thẩm Sùng Sơn ông mấy năm nay có quan tâm đến cậu ấy sao? Biết cậu ấy là người như thế nào sao? Ông không có gì sai khi ra bên ngoài bôn ba kiếm tiền, nhưng khi ông trở lại còn không bù đắp tình cảm thiếu hụt cho Tiểu Niệm mà còn đem thêm một đứa em trai về cho cậu ấy nữa!”

“Mang về tới liền mang về tới, về phần con trai của bạn tốt ông, không ai quản thì ông đến quản, tôi rất ngưỡng mộ trách nhiệm của ông, nếu tôi mà chết nếu không có người thân nào trên đời, con trai của tôi nhường cho Thẩm Niệm quản, nhưng nếu tôi biết Thẩm Niệm quản con trai của tôi mà đem con trai của chính mình xem như không khí chẳng quan tâm, tôi sẽ không làm như vậy thà đem con trai của tôi theo cùng còn hơn!”

“Muốn làm thánh nhân? Trước tiên phải học làm người, làm những việc mà con người nên làm?!”

“Đã nhiều năm như vậy, ông không có chút áy náy nào với Thẩm Niệm sao?” Lương Thu quay đầu quát lớn: “Chuyện này tôi không cần hỏi, nếu ông có hổ thẹn thì không nên làm ra chuyện này, nhưng tôi vẫn muốn nói, ông phải hiểu rõ, ông là cha của Tiểu Niệm, không phải của Cố Chấp! Ông phải làm một người cha tốt, trước tiên phải chăm sóc tốt cho con trai của mình rồi mới chăm sóc con trai của người khác chứ? Hy sinh con trai của chính mình để đi nuôi dạy con trai của người khác? Ông như thế nào làm được? Ông nếu không cần cậu ấy, vậy tại sao ông lại về nhà? Ông không thể đưa tiểu biếи ŧɦái đó ra ngoài sống không được à? Đã về đến nhà, ở trước mặt Thẩm Niệm ghê tởm cậu ấy? Tại sao? Chỉ vì cậu ấy có thể chịu đựng không thể nói ra, cộng thêm dễ bị bắt nạt?”

Lương Thu nói hết câu này đến câu khác, không cho Thẩm Sùng Sơn có cơ hội ngắt lời, ông muốn phản ứng cũng không kịp, nhưng ông vẫn hiểu những lời mà Lương Thu nói, nhìn thoáng qua Thẩm Niệm đang im lặng, mở miệng:

“Nếu nó bất mãn với chú, có thể hướng về phía chú, Tiểu Chấp vô tội.”

Lương Thu cười lớn, xem thường mà nhìn lên trời:

“Bây giờ tôi đã phần nào hiểu được tại sao tiểu biếи ŧɦái Cố Chấp kia lại theo ông trở về, mềm lòng dễ lừa còn mù quáng, con mắt nào của ông nhìn ra nó vô tội? Tiểu biếи ŧɦái đó ở lúc ông không nhìn thấy đối đãi với Tiểu Niệm như thế nào ông biết sao? Thấy được sao? Cho dù nó cố tình che dấu, dù ông không nhìn thấy nhưng Tiểu Niệm là con trai 14 năm của ông? Cậu ấy là loại người gì, cậu ấy có hay không làm ra loại chuyện như vậy, chẳng lẽ chính ông là người biết rõ hơn ai hết sao, ông nên lập tức đứng ra mắng những người đó đừng vu khống con trai ông, lớn tiếng nói cho bọn họ, con trai của tôi không làm ra chuyện thế này?”

“Bạn bè của tôi sẽ vô điều kiện đứng về phía cậu ấy, tin tưởng cậu ấy, ủng hộ cậu ấy! Ông là cha cậu ấy, tin tưởng con trai của mình rất khó sao?”

Giọng nói của Lương Thu lớn đến mức nhiều người ở hành lang dừng lại để nhìn qua đây, nhưng Lương Thu không quan tâm, cậu hận không thể để tất cả mọi người biết Thẩm Sùng Sơn là loại người gì, Cố Chấp ở trong phòng là cái loại hư hỏng gì.

Thẩm Sùng Sơn bị mắng đến nói không nên lời, Thẩm Niệm lại tỉnh táo cũng chưa nói gì, chỉ vươn tay nhẹ nhàng mà kéo ống tay áo Lương Thu, vốn dĩ Lương Thu muốn nói gì đó, nhưng vì Thẩm Niệm nên thanh âm của cậu đều nuốt trở vào, quay đầu nhìn anh, đầy lo lắng, nhưng cậu nhanh chóng mỉm cười, lời nói giống như đang dỗ dành anh:

“Tôi ồn ào quá đúng không? Làm phiền cậu không? Tôi sẽ không nói gì nữa, sẽ mang cậu đi ăn đồ ăn ngon được không?”

Thẩm Niệm ngẩng đầu xem Lương Thu, chậm rãi nặng ra một nụ cười, nói:

“Được.”