Những lời này có ý gì, Thẩm Niệm đã biết những không để ý tới, sau khi đặt ly nước xuống liền xoay người rời đi, Thẩm Sùng Sơn vẫn đang đợi anh ở cửa, thấy anh ra tới liền đi về phía cầu thang an toàn, Thẩm Niệm đi theo.
Thẩm Niệm vừa bước vào cửa cầu thang an toàn, câu hỏi của Thẩm Sùng Sơn đã vang lên:
“Tiểu Chấp sao lại xảy ra chuyện này?”
Giọng điệu có Thẩm Sùng Sơn không tốt lắm, hiển nhiên đã biết cái gì, Thẩm Niệm không giấu diếm nói: “Em ấy cố ý từ xe đạp ngã xuống.”
Giống như không nghĩ tới Thẩm Niệm sẽ nói như vậy, Thẩm Sùng Sơn sững sốt một lát mới tìm được giọng nói của mình: “Con nói cái gì?”
“Em ấy cố ý.” Thẩm Niệm nhìn Thẩm Sùng Sơn, nhìn thấu hết cảm xúc của ông, lặp lại lần nữa: “Em ấy cố ý làm tổn thương mình, chỉ vì muốn cha trở về.”
“Tiểu Chấp sẽ không làm ra chuyện như vậy!” Thẩm Sùng Sơn nghe Thẩm Niệm nói vậy xua tay tỏ vẻ không tin: “Nó mới 12 tuổi! Hôm qua cha gọi cho nó, nói với nó trong hai ngày tới cha sẽ quay về, nếu biết thì sao làm ra chuyện như vậy?”
Thẩm Sùng Sơn nhìn Thẩm Niệm với ánh mắt mang theo điểm tìm tòi nghiên cứu:
“Hai ngày này ở trong nhà, các con xảy ra chuyện gì?”
Thẩm Niệm hiểu ý trong câu nói của Thẩm Sùng Sơn, trầm mặt vài giây không nói chuyện.
Anh chỉ nhìn Thẩm Sùng Sơn, nhìn từng ấy năm tới nay lần đầu tiên Thẩm Sùng Sơn tức giận lại áp lực mà kìm nén nhẫn nại trước mặt anh. Giống như lần đầu tiền ông ở trước mặt anh rút đi thật cẩn thận cùng áy náy, đầy người đúng lý hợp tình.
Vì Cố Chấp.
Thẩm Niệm đột nhiên cảm thấy nhàm chán, không có gì thú vị nên anh không muốn chịu đựng nữa, chịu đựng cũng vô nghĩa, nổi điên một lần cũng không có gì sai đúng không?
“Ý của cha là con đã khiến Cố Chấp bị thương, hay nói cách khác, cho dù Cố Chấp cố ý thì cũng là do con đã làm gì đó mà buộc Cố Chấp phải gây ra kết quả này, đúng không?” Thẩm Niệm nói.
Thẩm Sùng Sơn không thừa nhận nhưng cũng không phủ nhận, ông chỉ nói:
“Chiếc xe đạp đó đã cũ rồi, cha đã bảo con đi xe đạp mới bao nhiêu lần rồi, nếu con nghe lời thì hôm nay chẳng phải chuyện này sẽ không xảy ra sao?”
Thẩm Niệm cho rằng mình sẽ thất vọng, nhưng lại phát hiện anh chả có cảm giác gì, thì ra ngay từ đầu đối với phủ nhận của Thẩm Sùng Sơn anh cũng không có chờ mong gì.
Thẩm Niệm nhìn ông, không nói chuyện.
“Con cứng đầu như vậy làm gì?” Sự im lặng của Thẩm Niệm khiến Thẩm Sùng Sơn không chịu nổi: “Chỉ vì cha không mua cho con một chiếc xe đạp giống hệt Lương Thu, con mới dùng chiêu trò này đến đối kháng với cha sao? Cha biết con vẫn luôn không thích Cố Chấp, con nghĩ cha không nhìn thấy sao? Từ ngày cha đưa nó về, con luôn cố ý vô tình tránh mặt nó, nhưng trước khi dẫn nó về con cũng đã đồng ý, điều hòa có trong phòng nó, con cũng không đi qua, cha mang Tiểu Chấp đi ra ngoài cũng kêu con cùng đi, con cũng không chịu ngược lại mỗi lần đi ngủ mỗi lần ra ngoài Tiểu Chấp đều bảo cha đi kêu con.”
“Nếu con có bất mãn gì với Cố Chấp thì hãy đến tìm cha, là cha cho nó đến nhà này cũng không có liên quan gì đến nó, nó cũng không làm gì sai, nó mới 12 tuổi chịu đựng không được một đống lộn xộn của con đâu.”
Thẩm Sùng Sơn nói xong, trong mắt không có áp lực cùng nhẫn nại chỉ còn lại sự tức giận và bất mãn với người trước mặt. Từ l*иg ngực phập phồng, Thẩm Niệm cảm thấy ông nói ra những lời này chắc hẳn rất vui sướиɠ.
Thẩm Niệm cho rằng mình sẽ có cảm giác gì đó, kỳ là thay anh không có cảm giác gì, anh rất bình tĩnh, bình tĩnh phân tích từng câu từng chữ mà Thẩm Sùng Sơn nói với anh:
“Cha ơi, con không muốn chiếc xe đạp, con đã nói là con không cần, nhưng cha vẫn mua và con đã nhận, nên con không đi xe là lỗi của con sao?”