“Đứa nhỏ này, sao con khách khí với dì như vậy?” Tô Tiểu Tiểu tràn đầy đau lòng nhìn anh: “Ở trong mắt dì, con cũng giống như Tiểu Thu, dì Tô không coi con như người ngoài, hôm nay con cũng sợ hãi, đảm bảo ở đây mọi chuyện ổn thỏa, con và Tiểu Thu trở về nghỉ ngơi thật tốt, dì ở đây trông chừng.”
“Con không sao.” Thẩm Niệm nói: “Hôm nay đã gây phiền phức cho hai người quá nhiều rồi.”
Cố Chấp sau khi ra phòng cấp cứu đã tỉnh, trên trán có miếng băng gạt có máu hiện ra, tuy sắc mặt đã hồi phục nhưng vẫn chưa có sức lực, tay trái cũng băng bó thạch cao, bác sĩ nói cháu bị chấn động nhẹ và gãy xương, phải nằm viện theo dõi hai ngày.
Lúc Cố Chấp nằm viện, Thẩm Niệm không thể rời đi, anh không cần chăm sóc người này, nhưng anh cũng không có lý do gì để Tô Tiểu Tiểu ở lại thay anh, anh kiên trì điều này, Lương Thu cũng biết tính tình của Thẩm Niệm nên đứng về phía anh, đối Tô Tiểu Tiểu nói:
“Mẹ, mẹ trở về đi, con ở lại với Thẩm Niệm, có chuyện gì con sẽ gọi điện thoại cho mẹ.”
Nhưng Thẩm Niệm không cho Lương Thu đi cùng, cũng kiên trì kêu cậu trở về, Lương Thu thật sự không yên tâm nhưng cậu cũng hiểu với sự kiên trì của Thẩm Niệm, việc cậu ở lại đây có lẽ đối với anh là một gánh nặng, dù cho không yên tâm cậu vẫn phải rời đi, nhưng để lại điện thoại cho Thẩm Niệm nếu có việc gì có thể liên lạc với Tô Tiểu Tiểu.
Thẩm Niệm tiếp nhận: “Cảm ơn.”
Sau khi nhìn hai người rời đi, Thẩm Niệm trở lại phòng bệnh. Phòng bệnh là phòng bốn người, ngoài Cố Chấp ra còn có một người đàn ông trung niên và một ông cụ, ông cụ đang nghe kể chuyện, Thẩm Niệm không hiểu chuyện này, cũng không có ý định nghe, thế là anh đi thẳng về phía Cố Chấp đang nằm trên giường bên cạnh cửa sổ.
Hắn vẫn còn thức, có vẻ nhàm chán nhìn ra ngoài cửa sổ, Thẩm Niệm đi tới đứng trước mặt hắn, nói thẳng:
“Em cố ý sao?”
Thẩm Niệm từ khi bình tĩnh lại đã nghĩ đến vấn đề này, dù nghĩ đến đâu cũng không nghĩ tới sẽ có sự trùng hợp như vậy, hành vi của Cố Chấp quả thực có chút khác thường và khó hiểu, cũng thật điên đến mức đem tánh mạng của mình ra đánh cược sao?
Hắn mới 12 tuổi.
Thẩm Niệm nghi hoặc, Cố Chấp thực mau cho anh đáp án, hắn nhìn Thẩm Niệm mỉm cười cảm kích:
“Bị anh phát hiện? Đúng, em cố ý, em……”
Cố Chấp còn chưa kịp nói xong, Thẩm Niệm đã giơ tay tát hắn một cái, có lẽ lực quá mạnh, âm thanh quá lớn, khi những người bên cạnh nhìn sang, ông cụ cũng khuyên bảo, Thẩm Niệm cũng mặc kệ, cứ như vậy nhìn Cố Chấp:
“Muốn chết thì đừng kéo theo tôi.”
Hoàn cảnh gia đình cùng trải nghiệm khiến Thẩm Niệm không thể làm chuyện gì khác người, cho dù làm tổn thương chính mình thì anh cũng phải chịu đựng. Nhưng chuyện xảy ra ngày hôm nay, Cố Chấp điên cuồng khiến anh không thể chịu đựng được, thậm chí còn dùng tay phải mới băng bó đánh Cố Chấp, động tác quá lớn khiến băng gạc nhiễm máu nhưng Thẩm Niệm không để ý cũng không cảm thấy đau dù tay đang run.
Cố Chấp không ngờ Thẩm Niệm sẽ đánh hắn, não còn chấn động khiến hắn cảm thấy bối rối cũng có chút ghê tởm, nhưng hắn đối với Thẩm Niệm không có phẫn nộ, còn quay đầu lại mỉm cười với anh:
“Thì ra anh không muốn chết, tôi tưởng người như anh sẽ không muốn sống.”
“Cố Chấp.” Thẩm Niệm nhìn hắn: “Cậu muốn cái gì thì cứ lấy đi, tôi sẽ không tranh đoạt với cậu, nhưng đừng lôi tôi vào trò chơi điên cuồng của cậu, tôi không có chút hứng thú nào.”
“Anh Niệm Niệm.” Cố Chấp cười nhìn anh, dường như không hiểu anh nói gì: “Thì ra lúc anh mất bình tĩnh sẽ như thế này, so với anh bình thường còn đẹp hơn.”
Có lẽ vì quá tức giận nên khóe mắt Thẩm Niệm đỏ ửng, quả thực trông có vẻ sống động hơn vẻ ngoài lãnh đạm lạnh lùng thường ngày rất nhiều, anh phần lớn đều âm trầm không có sức sống, giờ khắc này mới sống thực sự.
Cố Chấp không hề nói dối, thật sự cảm thấy anh đẹp.