Mỗi lần sau cơn mưa, Cố Chấp đều an tĩnh một ngày, lần này cũng vậy, mặc dù Thẩm Niệm ngủ đến trưa cũng không đến quấy rầy anh, Thẩm Niệm sau khi rời giường đơn giản làm chút đồ ăn, chiên món trứng gà mà Cố Chấp không thích ăn, nhưng hắn cũng không nói gì, có lẽ là đói bụng nên ăn rất nhiều.
Ngày hôm đó bọn họ hầu như không nói chuyện, mỗi người làm việc riêng, Thẩm Niệm hiếm khi cảm thấy thoải mái.
Buổi tối Thẩm Niệm sau khi tắm rửa xong bước ra khỏi phòng tắm, Cố Chấp đang ngồi xổm ở cửa phòng phía bắc nhìn chằm chằm vào khoảng sân nhỏ, nghe thấy tiếng động quay đầu lại hỏi anh:
“Khi nào chú mới trở về?”
Thẩm Niệm nhìn hắn, không trả lời vấn đề này, anh thật sự không biết đáp án, dù sao người mỗi ngày cùng Thẩm Sùng Sơn nói chuyện điện thoại đâu phải là anh.
Thẩm Niệm đi vào phòng, Cố Chấp cũng không ngăn cản, chỉ đến nửa đêm tỉnh dậy đi vào phòng vệ sinh, anh mới phát hiện trong sân có ánh đèn từ ngoài cổng truyền đến, Thẩm Niệm tưởng trước khi đi ngủ quên tắt đèn, lại không ngờ cửa cổng lại mở, Cố Chấp ngồi ở giữa cửa nhìn phương hướng ở đầu hẻm.
Hắn đang đợi Thẩm Sùng Sơn.
Đêm khuya luôn rất yên tĩnh, tiếng bước chân của Thẩm Niệm tự nhiên không thoát khỏi lỗ tai của Cố Chấp, hắn quay đầu nhìn Thẩm Niệm, sắc mặt dưới ánh đèn tối tăm cũng không đặc biệt ưa nhìn, hắn chưa nói gì lại quay đầu đi, Thẩm Niệm đang nghĩ nên nói gì nhưng rốt cuộc vẫn chưa nói, xoay người trở về phòng.
Đồng hồ trong phòng khách chỉ điểm 3 giờ sáng.
Ngày hôm sau Thẩm Niệm tỉnh dậy, Cố Chấp cũng dậy, có lẽ hắn cả đêm không ngủ, dù sao sắc mặt cũng không được tốt, Thẩm Niệm do dự nói:
“Nếu em cảm thấy không thoải mái, anh có thể xin giáo viên nghỉ phép.”
Cố Chấp không nói chuyện, Thẩm Niệm cũng không kiên trì nữa, làm lơ hắn.
Nhưng anh không ngờ nửa đường lại xảy ra chuyện, khi đi qua một ngã tư, trước đó ghế sau của chiếc xe vốn còn tốt đột nhiên đứt rời khỏi trụ đỡ một bên, Cố Chấp đột nhiên không kịp phòng ngừa ngã xuống, ngã trên đường thật mạnh, o to bên cạnh còn đang đợi đèn xanh nên không đυ.ng vào hắn, nhưng chiếc xe máy phía sau Thẩm Niệm cũng không tránh, khi muốn giảm tốc độ thì đã quá muộn, mặc dù người đó đã tận lực chuyển phương hướng nhưng vẫn cán qua cánh tay của Cố Chấp.
Tất cả những biến hóa này ập đến quá đột ngột, thời gian Thẩm Niệm phản ứng đều không có, anh cũng bị ngã vì xe đạp đột nhiên mất trọng lượng, nhưng nhìn thấy Cố Chấp nằm nơi đó bất động khiến Thẩm Niệm sợ hãi, anh thậm chí cũng không biết mình bò dậy chạy tới như thế nào.
Cố Chấp nằm trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt không có một tia máu, ngay cả hô hấp cũng mỏng manh, Thẩm Niệm gọi hắn hai tiếng, lại không chạm vào hắn.
Người bên cạnh cũng tụ tập lại xem náo nhiệt và muốn giúp đỡ, họ ríu rít vây quanh một vòng, có người gọi xe cứu thương, có người nói nên đưa thẳng đến bệnh viện.
Những âm thanh này hỗn loạn đến mức Thẩm Niệm không nghe được một chữ, anh chưa bao giờ hoảng sợ như vậy, cho dù không thích Cố Chấp anh cũng không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện này, anh không muốn Cố Chấp chết.
Chuyện như vậy khoảng cách quá xa anh.
Không tốn thêm thời gian chờ xe cứu thương tới, trong đám đông người chứng kiến có người chở bọn họ đến bệnh viện, Thẩm Niệm quên mất anh có cảm ơn họ hay không, anh cảm thấy đầu óc thực loạn, anh cứ đi theo Cố Chấp cho đến khi y tá nhắc nhở nộp phí, lúc này anh mới nhận ra mình không có tiền.
Trước đây khi ở nhà, Thẩm Sùng Sơn quả thật cho anh rất nhiều chi phí sinh hoạt, nhưng sau khi Thẩm Sùng Sơn trở về, anh chỉ còn lại tiền tiêu vặt, phần lớn đều để trong nhà không lấy ra.