Thẩm Niệm làm xong bài tập liền đi ra ngoài, lúc đi ngang qua cửa phòng Cố Chấp, liền thấy Cố Chấp đang nằm trên bàn sách ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì, thậm chí còn không chú ý đến anh đang đứng ở cửa, mà khi Thẩm Niệm bước tới cậu đột nhiên lại lên tiếng:
“Anh cũng thực phiền? Nếu em không đi theo chú Thẩm, cũng chỉ ở nhà đối mặt với anh.”
Thẩm Niệm nhìn Cố Chấp vẫn còn đang ngơ ngác, thật giống như lời hắn vừa nói chỉ là ảo giác.
Thẩm Niệm đi mua đồ ăn, trong cửa hàng tạp hóa nhìn thấy một mẻ cá chiên giòn mới nên mua hai cái, quay lại ngõ đưa cho bà Tần sau đó trở về nhà. Cố Chấp đang ngồi ở bậc thang phòng phía Bắc, nghe thấy tiếng động liền ngước lên rồi nhìn đi chỗ khác.
Thẩm Niệm mặc kệ, trực tiếp đi vào phòng bếp.
Có lẽ vì Cố Chấp không đi theo nên buổi tối Thẩm Niệm về sớm hơn một chút, Thẩm Niệm nấu cơm xong không bao lâu sau liền trở lại, Cố Chấp áp nước cho ông, ông ở trong sân lấy nước rửa sạch tay, hai người nói nói cười cười:
“Đã hoàn thành bài tập về nhà chưa?”
“Dạ.” Cố Chấp gật đầu thật mạnh: “Viết xong?”
“Anh Tiểu Niệm dạy con sao?”
Cố Chấp không lập tức lên tiếng, nhìn thoáng qua Thẩm Niệm đang bưng cơm trong bếp, lúc thu hồi tầm mắt hắn mỉm cười với Thẩm Sùng Sơn: “Đúng vậy.”
Thẩm Sùng Sơn rất vui vẻ, ăn thêm nửa chén cơm.
Ngày tháng cứ như vậy trôi qua, đối với Thẩm Niệm mà nói, Cố Chấp về sớm như vậy cũng không khác biệt, bọn họ cơ bản không nói chuyện, còn cái gọi là bài tập dạy kèm của Thẩm Sùng Sơn căn bản không tồn tại, Thẩm Niệm không chủ động, Cố Chấp lại càng kém hơn.
Nhưng cuộc sống như vậy cũng không kéo dài được bao lâu, sau kỳ nghỉ lễ quốc khánh, nhà máy nơi Thẩm Sùng Sơn làm việc đã đạt đến đỉnh cao, Thẩm Sùng Sơn không thuận tiện đón Cố Chấp về nhà nữa, có đôi khi buổi tối cũng không về nhà, nên Thẩm Sùng Sơn cho Cố Chấp đăng ký vào trường học bổ túc gần trường, đành phải giao cho Thẩm Niệm đưa Cố Chấp về nhà.
“Trường của con không gần trường của nó, để Tiểu Chấp đợi ở ngoài trường cha cũng không yên tâm, lớp học bổ túc kéo dài một giờ, nếu chúng ta đi từ trường của con thì một lát nữa nó sẽ tan học, sau đó trở về cùng nhau.”
Thẩm Niệm nghe Thẩm Sùng Sơn nói những lời này anh cũng không có nhiều phản ứng, không hỏi hắn làm bài tập như thế nào, cơm chiều như thế nào, bởi vì ngoại trừ nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Thẩm Sùng Sơn, cũng giải quyết không được vấn đề này, nếu ông suy xét đến điều này, có lẽ không có yêu cầu như vậy.
Còn nữa, Thẩm Sùng Sơn không ra ngoài lái ô tô như trước, nhưng nếu đi lái oto thì việc đưa đón Cố Chấp cũng là của anh, đã lâu như vậy hiện giờ lại đổ lên người anh, đã là anh kiếm tới.
Nghĩ như vậy, Thẩm Niệm cũng không cảm thấy khó tiếp nhận.
Lương Thu gần đây nghiện chơi bóng rổ, ngày hôm qua cậu đã thuyết phục Thẩm Niệm chơi với cậu, Thẩm Niệm kỳ thật không hứng thú, nhưng Lương Thu nhất quyết nài nỉ nên Thẩm Niệm đã đồng ý, nhưng lúc đáp ứng Thẩm Niệm lại không nghĩ tới ngày hôm sau phải đi đón Cố Chấp, nên lúc tan học Thẩm Niệm đành nói với Lương Thu một câu:
“Hôm nay tôi đánh không được, tôi có việc phải làm.”
“Chuyện gì vậy?” Biết Thẩm Niệm là người sẽ không bao giờ thất hứa, Lương Thu nghe anh nói như vậy cũng không ép buộc, ngược lại có phần lo lắng: “Có cần giúp đỡ không?”
“Không cần, cậu chơi đi, tôi đi trước.”
Nói xong liền rời đi, Lương Thu nhìn chằm chằm Thẩm Niệm vài giây, vẫn là không yên tâm, ném quả bóng rổ trong tay cho vài người bạn cùng lớp mà cậu rủ trước đó: “Các bạn chơi đi, tôi có việc, đi trước.”
Trong bãi đậu xe, Thẩm Niệm vừa đẩy xe đạp ra ngoài, liền thấy Lương Thu cũng đi tới, sửng sốt một lát:
“Cậu không muốn chơi bóng rổ à?”
“Không đánh.” Lương Thu nói: “Tôi không yên tâm cậu.”
Thẩm Niệm nhìn cậu chằm chằm không nói lời nào, Lương Thu đẩy xe đạp ra ngoài, thấy anh còn chưa đi, tặc lưỡi: “Sao vậy? Bị tôi nói trúng rồi?”
Thẩm Niệm kỳ thật không muốn Lương Thu cùng mình đi đón Cố Chấp, không thể miêu tả là không thích Cố Chấp, mà là chán ghét, mặc dù là Thẩm Sùng Sơn mang đứa trẻ về, nhưng Lương Thu cũng chứng kiến bằng mắt mình bởi vì Cố Chấp mà anh bị đối xử bất công, hắn vẫn có thể giữ phép lịch sự trước mặt Thẩm Sùng Sơn, nhưng hắn không hề giấu giếm điều đó đối với Cố Chấp.