Những ngày sau đó cũng không khác gì, quan hệ của Cố Chấp cùng Thẩm Sùng Sơn trước sau vẫn tốt đẹp, bởi vì công việc của Thẩm Sùng Sơn nên Cố Chấp đi theo thường xuyên phải giao hàng, thời gian trở về cũng không còn sớm, Thẩm Niệm không có chút thay đổi nào, chỉ là anh không đợi bọn họ ăn cơm nữa, trở nên an tĩnh hơn.
Nếu tiếp tục như vậy cũng không có gì không tốt, nhưng sau buổi họp phụ huynh đầu tiên của kỳ học mới, sự an tĩnh của Thẩm Niệm đã bị phá vỡ.
Thẩm Sùng Sơn luôn chiều chuộng Cố Chấp, nói gì cũng làm, không bao giờ phản bác, trong buổi họp phụ huynh, Thẩm Sùng Sơn phát hiện cách đối xử của mình đối với Cố Chấp như vậy vẫn chưa tốt, từ đầu đi học đến nay sau giờ tan học Cố Chấp đều theo ông láy ô tô, thứ bảy và chủ nhật cũng đi theo, hầu như không bao giờ hoàn thành bài tập về nhà, dù thành tích không tệ nhưng cũng đã sa sút.
Lời nói này đã đánh thức người trong mộng, cho nên ngày hôm đó Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp về nhà không đúng giờ, Thẩm Niệm cũng không nói gì, khi về phòng làm bài tập rồi chuẩn bị nấu ăn, anh mới phát hiện ra Thẩm Sùng Sơn đã làm, sau khi nhìn thấy Thẩm Niệm xuất hiện ở phòng bếp, mỉm cười:
“Làm xong bài tập chưa? Đồ ăn sắp xong rồi, chờ một chút.”
Thẩm Niệm đột nhiên cảm giác không quen, nhưng anh cũng không nói gì, lên tiếng giúp thu thập chén đũa.
Ăn cơm xong, Thẩm Niệm đang muốn dọn dẹp chén đũa, lại bị Thẩm Sùng Sơn ngăn lại:
“Con không cần ở đây, cha làm là được, Tiểu Chấp cũng đi làm bài tập đi.”
Thẩm Niệm không kiên trì, cất bước rời đi.
Đang làm bài tập thì có tiếng gõ cửa, Thẩm Niệm mở cửa ra nhìn thấy Thẩm Sùng Sơn đang đứng ở cửa, Thẩm Sùng Sơn đang cầm trái cây trong tay, hỏi Thẩm Niệm:
“Học tập có mệt không? Con muốn ăn một chút trái cây không?”
Thẩm Niệm ngay lập tức biết Thẩm Sùng Sơn có chuyện muốn nói với mình, nhưng ông không tiện mở miệng. Nếu không ông ấy cũng không cư xử như bây giờ.
Thật ra Thẩm Niệm thà rằng Thẩm Sùng Sơn nói thẳng mọi chuyện, cách làm này của ông làm Thẩm Niệm có chút khó chịu, đương nhiên anh cũng muốn được quan tâm, nhưng một khi nghĩ đến quan tâm này có mục đích, Thẩm Niệm không thể vui vẻ.
Nhưng Thẩm Niệm vẫn nghiêng người nhường ông đi vào: “Vào nói chuyện.”
Thẩm Sùng Sơn như bị bại lộ, nhưng không biết xấu hổ vẫn nhẹ nhàng, không nói gì, mỉm cười đi vào phòng Thẩm Niệm, đặt trái cây lên bàn sách.
Thẩm Niệm cất bài tập vào, không muốn làm nữa.
“Cha có làm phiền con không?” Thẩm Sùng Sơn nhìn thấy động tác của Thẩm Niệm, hỏi câu.
“Không có.” Thẩm Niệm thu dọn bàn làm việc: “Bài tập về nhà con đã làm xong từ lâu rồi, chính là nhàn rỗi nên mới lấy ra, cha tìm con có việc gì không?”
“Có chút chuyện.” Thẩm Sùng Sơn ngồi ở cuối giường nhìn anh: “Hôm nay cha đi họp phụ huynh cho Tiểu Chấp, chủ nhiệm phê bình cha, nói thành tích học tập gần đây của Tiểu Chấp sa sút nhiều và bài tập về nhà chưa làm xong nên cha nghĩ có lẽ là do cha đưa em ấy đi giao hàng bằng xe ô tô, ngày nào cũng về muộn, sáng sớm dậy không đi, nên về sau cha sẽ không cho nó cùng cha đi giao hàng nữa.”
Thẩm Niệm không có ý kiến, mặc dù anh không muốn cùng Cố Chấp kết giao, nhưng chuyện này không phải do chính anh quyết định, anh cũng không biết Thẩm Sùng Sơn nói những lời này với anh có mục đích gì.
“Cha muốn con làm gì?” Thẩm Niệm hỏi.
Thẩm Sùng Sơn cười không tự nhiên: “Nếu không làm gì, sau khi làm xong bài tập về nhà con giúp Tiểu Chấp làm bài tập, để nó nâng cao thành tích.”
“Nếu em ấy nguyện ý, con không thành vấn đề.” Thẩm Niệm nói.
Thẩm Sùng Sơn nhìn Thẩm Niệm, nhất thời không nói gì, Thẩm Niệm bị ông nhìn đến có chút không thoải mái, anh còn chưa quay đi đã nghe Thẩm Sùng Sơn hỏi:
“Tiểu Niệm, con có phải hay không không thích Cố Chấp?”
Thẩm Niệm lặng im vài giây: “Không có.”
Thẩm Sùng Sơn còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng Thẩm Niệm đã dời tầm mắt, xoay người lấy một cái quả quýt trong đĩa lột ra, rõ ràng là không muốn bàn lại chuyện này, nên Thẩm Sùng Sơn cũng không nói gì nữa, lặng im vài giây rồi đứng dậy rời đi.
Ngày hôm sau tan học Thẩm Sùng Sơn đưa Cố Chấp về sớm, về đến nhà gần như cùng lúc với Thẩm Niệm, trên mặt Cố Chấp hiện rõ vẻ không vui, thậm chí còn trừng mắt khi chạm mắt với anh, Thẩm Niệm giả vờ như không thấy rồi đi thẳng vào nhà.
Thẩm Niệm ở trong phòng làm bài tập, Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp cũng vào phòng, Thẩm Sùng Sơn dỗ dành Cố Chấp vài câu, liền đi tới cửa phòng Thẩm Niệm nói:
“Tiểu Niệm, cha phải đi giao hàng, đi trước, con làm bài tập xong thì qua giúp em trai con nha.”
Thẩm Niệm nói: “Trên đường cẩn thận.”
Sau khi Thẩm Sùng Sơn rời đi, Thẩm Niệm vẫn ở trong phòng làm việc cũng không đến gặp Cố Chấp, không cần hỏi cũng biết Cố Chấp không cần anh giúp làm bài tập, nên anh không rảnh lãng phí thời gian của mình, nhiệt tình cùng thiện ý của anh đã cạn kiệt trong vài lần biểu hiện với Cố Chấp.