“Tại sao lại đối xử với tôi tốt hơn cậu?” Thẩm Niệm nói: “Bởi vì tôi là khách, không phải con ruột? Cho nên không thể làm tôi khó chịu, đúng không? Có lẽ cha tôi cũng nghĩ như vậy?”
Lương Thu bị nghẹn muốn phản bác nhưng không nói nên lời, Thẩm Niệm liền cười:
“Cha tôi trở về làm việc không phải tốt sao? Nếu cha không về, người chăm sóc Cố Chấp chính là tôi, bây giờ tôi quá nhẹ nhàng, thật tốt biết bao.”
“Tốt cái rắm.” Lương Thu mắng.
Hôm nay cho đến khi tan học, Lương Thu vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi Thẩm Niệm:
“Thật sự không muốn cùng về với tôi à?”
“Về sau đi.” Thẩm Niệm nghĩ tới Cố Chấp từng nói với mình, cười nói: “Nói không chừng về sau tôi thật sự sẽ ở cùng cậu.”
“Đừng ở mấy ngày.” Lương Thu nói: “Muốn ở lại thì chỉ cần đổi họ, về sau họ Lương, Lương Niệm nghe cũng khá hay.”
Thẩm Niệm về đến nhà, Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp còn chưa về, anh đặt cặp sách xuống, đi đến cửa hàng tạp hoá mua rau. Bữa ăn chuẩn bị xong thì trời cũng đã tối, Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp vẫn chưa về, gọi điện thoại cho Thẩm Sùng Sơn cũng không nghe máy, anh liền trở về phòng đọc sách.
Lúc bên ngoài có tiếng cười nói truyền đến, Thẩm Niệm liếc nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, đã gần 8 giờ, anh đứng dậy đi ra khỏi phòng phía bắc vừa lúc nhìn thấy Thẩm Sùng Sơn cùng Cố Chấp tay trong tay từ ngoài cửa đi vào, xách rất nhiều đồ, nhìn thấy Thẩm Niệm thì cười:
“Chờ đến sốt ruột đi? Cha đưa Cố Chấp vào thành phố đi dạo, mua một ít quần áo.”
Thẩm Niệm đáp lại, đi về phía phòng bếp:
“Con đi hâm nóng đồ ăn.”
“Con còn chưa ăn cơm?” Thẩm Sùng Sơn hơi kinh ngạc, trên mặt hiện lên chút áy náy: “Cha tưởng con đợi chúng ta không được nên sẽ ăn trước, điện thoại của cha hết pin không thể gọi điện, cha cùng Tiểu Chấp đã ăn bên ngoài.”
Thẩm Niệm đứng ở cửa bếp phòng phía tây, bởi vì lời này mà động tác kéo rèm cửa của anh dừng lại, anh không biết tại sao, tại sao từ khi Cố Chấp về nhà, cuộc sống thường ngày của anh vẫn bình thường cho đến ngày hôm nay, một khoảnh khắc bất thường nảy sinh khiến anh cảm thấy ủy khuất.
Từ khi tan học đến giờ đã 3 tiếng đồng hồ, anh dành một giờ nấu ăn và hai giờ chờ đợi họ, nhưng đây là kết quả.
Chẳng sợ nói một câu đâu.
“Con ăn rồi.” Thẩm Niệm nói: “Chỉ sợ các người chưa ăn, ăn rồi cũng tốt.”
Thẩm Sùng Sơn nghe vậy thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt rồi, đồ ăn cứ để trong tủ lạnh, ngày mai dậy sớm không cần nấu.”
“Dạ.” Thẩm Niệm xốc rèm cửa đi vào phòng bếp.
Vốn dĩ anh rất đói, nhưng lúc này lại không có cảm giác thèm ăn, im lặng nhìn hai món đồ ăn trên bàn vài giây rồi cất vào tủ lạnh, quay người lại đã thấy Cố Chấp đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh.
“Thật ra anh cũng không ăn cơm đúng không? Tại sao anh không nói là anh không ăn? Chỉ có làm cho chú Thẩm áy náy thì em mới có thể đối xử tốt với anh, điều này anh cũng không hiểu sao?”
Thẩm Niệm không nói chuyện.
“Luyến tiếc?” Cố Chấp cười: “Cho nên…… Anh xứng đáng.”
Thẩm Niệm không nói gì, lướt qua Cố Chấp để trở về phòng, chính là anh nghẹn đến thở không được, nghĩ nghĩ rồi đi ra ngoài, nhưng đứng trước cửa nhà anh lại không biết đi đâu.
Cứ thoải mái đi dạo xung quanh, tản bộ cũng tốt.
Khi đi ngang qua cửa nhà bà Tần, anh thấy bà Tần đang ngồi trong sân tận hưởng không khí mát mẻ, trong tay cầm một chiếc quạt dệt, ngồi trên ghế tre nhỏ chậm rãi quạt, bà nhìn thấy Thẩm Niệm đang đứng ở cửa, cười tiếp đón anh đi vào.