Chương 6-1: Kẻ khù

Buổi tối Thẩm Sùng Sơn trở về nhà, có lẽ kết quả thử việc cũng không tệ, Thẩm Sùng Sơn tâm tình rất tốt mang về rất nhiều đồ ăn, không cần nấu bữa tối, vừa nghe được có tiếng, hắn chạy đến nghênh đoán Thẩm Sùng Sơn, Thẩm Sùng Sơn bế hắn lên, xoay một vòng rồi đặt hắn xuống:

“Hôm nay Tiểu Chấp có nhớ chú không?”

“Nhớ.” Cố Chấp thanh âm rầu rĩ: “Sáng sớm con thức dậy không thấy chú Thẩm đâu, con còn tưởng chú Thẩm không cần con nữa.”

Nghe những lời này, mắt thường có thể thấy Thẩm Sùng Sơn lộ ra vẻ đau lòng, sờ sờ tóc Cố Chấp:

“Sao con lại nghĩ như vậy? Tiểu Chấp yên tâm, cho dù chú Thẩm không cần cái gì, cũng sẽ không không cần con.”

Thẩm Sùng Sơn vừa nói lời này, Thẩm Niệm vừa vặn từ phòng bếp đi ra, nghe vậy dừng lại một chút, lại không để mình suy nghĩ quá nhiều.

Sau khi nhận được sự bảo đảm của Thẩm Sùng Sơn, Cố Chấp nghe xong liền nở nụ cười, Thẩm Sùng Sơn nhéo vào mặt cậu, thấy được ánh mắt cậu, ông lập tức thay đổi sắc mặt:

“Tiểu Chấp sao lại khóc?”

“Suy nghĩ tới chú Thẩm.” Cố Chấp nói.

Cố Chấp không nhân cơ hội này vu oan cho Thẩm Niệm, hắn nói thực dứt khoát lưu loát, một chút đều không giống như nói dối, nhưng sau khi Cố Chấp nói xong, ánh mắt của Thẩm Sùng Sơn không biết vì sao dừng lại trên người Thẩm Niệm.

Trong bữa tối, Cố Chấp người luôn ngoan ngoãn trước mặt Thẩm Sùng Sơn trở nên nóng nảy, không vì lý do nào khác mà chính là bởi vì Thẩm Sùng Sơn muốn đi làm, không còn nhiều thời gian ở nhà như trước, điều này khiến cậu có chút không vui.

Thẩm Niệm cho rằng Thẩm Sùng Sơn sẽ nói vài câu an ủi, nhưng không ngờ Thẩm Sùng Sơn lại nói thẳng:

“Vậy ngày mai chú Thẩm sẽ nói với ông chủ, chẳng qua mấy ngày này ở trong nhà cùng con, chờ con sau khi khai giảng rồi mới đi làm, được không?”

Thẩm Niệm không nói gì, cũng không phản ứng gì cũng không ngẩng đầu lên, cứ im lặng ăn cơm.

Cố Chấp cũng không ngạc nhiên:

“Sau khi khai giảng thì sao?”

“Sau khi khai giảng chú sẽ đi làm, sau khi tan học con có thể gặp chú, như vậy đi, chú vẫn sẽ ở bên con mọi lúc mọi nơi, đúng hay không?”

“Thứ bảy và chủ nhật thì sao?” Cố Chấp hỏi: “Chú cũng ở nhà sao?”

Thẩm Sùng Sơn do dự một chút cũng không nói ngay, công việc của ông chỉ là tài xế, một tháng chỉ có hai ngày nghỉ, thứ bảy và chủ nhật đều phải ở nhà với Cố Chấp, điều đó không thực tế, Cố Chấp dường như nhận ra ông do dự, lúc này đây cậu tỏ ra vẻ bất mãn, chỉ hỏi:

“Vậy con có thể đi cùng chú cùng nhau giao hàng được không?”

Thẩm Sùng Sơn nghe vậy bật cười, như không ngờ phương thức này lại thực hiện được, ông mỉm cười sờ sờ tóc Cố Chấp: “Hẳn là được, đến lúc đó chú sẽ nói với ông chủ, Tiểu Chấp sẽ đi theo chú, được không?”

“Dạ.” Cố Chấp nói: “Dù sao con cũng không muốn xa chú Thẩm.”

Không có người tới hỏi Thẩm Niệm có ý kiến gì, Thẩm Niệm cũng sẽ không có ý kiến, cho dù là có cũng nên vui vẻ một chút, dù sao nếu Thẩm Sùng Sơn ở nhà, anh cùng Cố Chấp cơ hồ cũng không tiếp xúc nhiều, cũng không phải trách nhiệm của chính mình, mặc kệ đối với anh hay vẫn là đối với Cố Chấp hẳn là một chuyện nhẹ nhàng đơn giản.

Thẩm Niệm vốn tưởng rằng mình không có cảm giác gì đối với chuyện này, nhưng khi buổi tối từ trong mộng tỉnh dậy, anh mới phát hiện mình như cũ vẫn để ý.

Anh mơ thấy khi còn nhỏ, năm 7 tuổi anh bị sốt cao, uống thuốc hạ sốt nhưng vẫn không thấy đỡ, sau đó Du Hiểu Nguyệt đưa anh đến một phòng khám nhỏ trong thôn để điều trị, bác sĩ nói là bệnh thủy đậu, không có chuyện gì, nhưng Thẩm Niệm vẫn cảm thấy rất khó chịu, Thẩm Sùng Sơn tình cờ có ở nhà nhưng hôm đó lại đi, Thẩm Niệm không cam lòng cũng luyến tiếc nên lôi kéo Thẩm Sùng Sơn, lần đầu tiên làm nũng cầu ông:

“Cha, đừng đi, ở lại với Tiểu Niệm được không?”

Thẩm Sùng Sơn ngồi xổm xuống vỗ bờ vai của anh: “Tiểu Niệm ngoan, cha phải kiếm tiền, kiếm được tiền mới mua đồ chơi cho con, ở nhà nghe lời mẹ, biết không?”

Thẩm Niệm muốn nói anh không cần đồ chơi, anh chỉ cần cha, anh đã đủ nghe lời, nhưng mẹ anh hình như không thích anh, anh cũng không thể làm gì được.

Nhưng Thẩm Sùng Sơn không cho Thẩm Niệm cơ hội để mở miệng, ông đứng dậy ôm hành lý rời đi, Thẩm Niệm đuổi theo ông đến đầu ngõ nhưng ông cũng không quay đầu lại.

Nhưng điều anh tưởng đã quên lại được nhắc nhở theo cách này, Thẩm Niệm rốt cuộc không ngủ. Anh cũng lặng lẽ phàn nàn, nhưng sau khi biết Thẩm Sùng Sơn không phải cha ruột của mình thì mọi lời phàn nàn đều vô nghĩa.