Thẩm Niệm chỉ ăn không nói chuyện, nhìn thấy cảnh này, nụ cười Cố Chấp càng sâu, hai cánh tay chống ở trên mặt bàn, đôi tay chống cằm nhìn Thẩm Niệm, thoạt nhìn giống như một đứa trẻ hồn nhiên ngây thơ, nhưng Thẩm Niệm thấy, trong lòng như nhói lên.
“Anh Niệm Niệm, anh đang lấy lòng em phải không?” Cố Chấp nói: “Anh lương thiện như vậy làm em ngượng ngùng muốn động thủ.”
“Em sẽ không.” Thẩm Niệm nói.
Cố Chấp trên mặt hứng thú càng thêm nồng đậm: “Tại sao?”
Thẩm Niệm không nói gì, tiếp tục ăn cơm. Sự hứng thú của Cố Chấp không hề giảm bớt vì sự im lặng của Thẩm Niệm, hắn cứ như vậy nhìn Thẩm Niệm:
“Anh nói đúng, em thực sự sẽ không ngừng làm việc đó vì lòng tốt mà anh đã dành cho em, nhưng anh sẽ tiếp tục đối xử tốt với em trước khi em làm điều đó, được chứ? Em rất thích anh tốt với em.”
Thẩm Niệm ngẩng đầu nhìn cậu, Cố Chấp cũng nhìn anh, trong mắt chứa đầy vẻ vô tội, Thẩm Niệm muốn hỏi cậu, bộ dạng ngu ngốc của anh trong mắt hắn đến mức nào, rõ ràng biết hắn muốn làm gì anh, lại còn phải đối xử tốt với hắn.
Chỉ là câu này không có hỏi ra, bởi vì lúc này ông trời cũng thiếu kiên nhẫn, một tiếng sấm rền vang giáng xuống, Thẩm Niệm không hề sợ hãi cũng vẫn bị dọa một ít, anh liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sắc trời càng đen, trong phòng cũng hơi tối, anh đứng dậy bật đèn, nhưng khi xoay người trở lại thì thấy Cố Chấp vốn dĩ đang đắc ý hiện tại sắc mặt tái nhợt.
Hắn không phải bị tiếng vang bất thình lình dọa tới, mà là hắn sợ hãi tiếng sấm.
Khi tiếng sấm lại vang lên, Cố Chấp không chỉ tái mặt mà thậm chí toàn thân run rẩy, hắn nhìn thẳng về phía trước như thể đang nhìn thấy thứ gì đó đáng sợ, hắn như bị đóng đinh tại chỗ, bị mắc kẹt trong tình cảnh, động không thể động chỉ có thể bị bắt đối diện sợ hãi.
Bởi vì Cố Chấp không bình thường, Thẩm Niệm đã nhìn thấy nhiều mặt của Cố Chấp, âm trầm, vô tội, tính kế, đáng yêu, nhưng chưa từng gặp qua vẻ mặt hiện tại của Cố Chấp, nhưng Thẩm Niệm cảm thấy giờ khắc này Cố Chấp mới là chân thật nhất.
Hóa ra ác ma đôi khi cũng sợ hãi.
Thẩm Niệm không hiểu Cố Chấp, không biết hắn đã xảy ra chuyện gì, Thẩm Sùng Sơn cũng không có ở nhà, nhưng trạng thái của Cố Chấp thực sự làm người không yên lòng, nhưng anh cũng không biết mình nên làm sao.
Lúc này, cơn mưa đã định từ lâu cuối cùng cũng rơi xuống ngoài cửa sổ, những hạt mưa to như đồng xu đập vào mặt kính, kêu răng rắc như có thể vở bất kỳ lúc nào, Thẩm Niệm không để ý, nhưng Cố Chấp giống như đã định trụ trạng thái lấy lại bình tĩnh, cậu đứng dậy tìm kiếm thứ gì đó giống như một ruồi bọ không đầu.
Cậu mở tủ bát tính chui vào nhưng bên trong để quá nhiều đồ vật, lại có tấm ngăn, mặc dù cậu 12 tuổi vẫn còn là một đứa trẻ nhưng vẫn không thể vào được.
Phòng bếp vốn dĩ không lớn, trừ bỏ tủ bát cũng chẳng có chỗ nào khác để trốn, Cố Chấp rất sốt ruột, đã đổ mồ hôi đầy đầu.
“Nếu em muốn trốn, phòng phía Bắc còn có nhiều chỗ hơn.” Thẩm Niệm nói.
Cố Chấp hiển nhiên sững sốt một chút, tiện đà xoay người chạy ra ngoài, không màng bên ngoài mưa to, trực tiếp vọt vào căn phòng phía Bắc với tốc độ nhanh như có thứ gì đang đuổi theo.
Thẩm Niệm cũng không tiếp tục ăn cơm, đi theo hành lang trở về phòng phía Bắc, anh đương nhiên có thể bỏ mặc kệ, nhưng ít nhất anh phải đảm bảo an toàn cho hắn, coi như vì Thẩm Sùng Sơn.
Thẩm Niệm vốn tưởng rằng Cố Chấp sẽ trốn trong phòng mình, đây là nơi hắn quen thuộc, nhưng Thẩm Niệm đi tới phòng hắn tìm hắn, lại phát hiện hắn không ở trong phòng.
Dưới gầm giường, tủ quần áo, đều không có.
Thẩm Niệm đi tới phòng của Thẩm Sùng Sơn, nhưng vẫn không thấy hắn, cho nên toàn bộ căn phòng phía Bắc ngoại trừ phòng khách ra chỉ còn lại phòng nhỏ của Thẩm Niệm.
Thẩm Niệm trở về chính mình phòng, bật đèn lên.
Phòng của anh giống như phòng khách, nhìn thoáng qua một cái không sót gì, nhưng phòng khách bởi vì trống trải còn phòng của anh là vì nhỏ, trong tủ còn có chăn ga gối đệm và quần áo, thậm chí Cố Chấp muốn chui vào cũng không có khe hở để vào, cho nên Thẩm Niệm tìm được cậu ở dưới gầm giường.
Không biết có thể vì căn phòng nhỏ nên mới làm cậu có cảm giác an toàn hay không.