“Vậy không đi.” Thẩm Sùng Sơn trực tiếp phủ quyết lời đề nghị vừa rồi của ông mà không hỏi một câu: “Thời tiết cũng khá nóng, không đi ra ngoài cũng không sao, chúng ta liền ở trong nhà, kêu Tiểu Niệm ca ca cùng con chơi, con muốn chơi gì?”
Cố Chấp không nói chuyện, Thẩm Sùng Sơn cho rằng hắn ngượng ngùng khi đi quấy rầy Thẩm Niệm, xoa xoa tóc của hắn cười nói:
“Tiểu Chấp không cần khách khí với chúng ta, muốn chơi cái gì, muốn làm cái gì, đều có thể trực tiếp nói với chúng ta, chú và anh trai Thẩm Niệm sau này là người nhà của con, con không cần xa lạ với chúng ta như vậy, anh trai Thẩm Niệm của con rất thích con.”
Cố Chấp nhìn Thẩm Sùng Sơn và mỉm cười:
“Con hiểu rồi, cảm ơn chú.”
“Vậy đi chơi đi.” Thẩm Sùng Sơn cười cười thu dọn chén đũa đi vào phòng bếp, nụ cười trên mặt Cố Chấp nhạt dần, nghiêng đầu nhìn Thẩm Niệm, trên mặt lại mang theo một nụ cười khác, khiến cho người ta cảm thấy chính mình là con mồi của hắn.
Cố Chấp trở về căn phòng phía Bắc, Thẩm Niệm im lặng ngồi tại chỗ, không nhúc nhích mấy giây, anh thật sự không muốn đi cùng hắn, anh cảm thấy Cố Chấp dị thường nguy hiểm, một chuyện khác Thẩm Niệm cũng không hòa đồng, đối với một người không thích anh, cách đối phó thông thường của anh là không quấy rầy, giữ khoảng cách.
Nhưng Cố Chấp mới vừa đến, bản thân Thẩm Niệm cũng là anh trai, hơn nữa cũng sẽ sinh hoạt bên nhau lâu dài, Thẩm Sùng Sơn không lâu lúc sau cũng phải đi xe oto, việc chăm sóc Cố Chấp nhất định sẽ đổ lên đầu anh. Về sau, dù xét ở phía cạnh nào, Thẩm Niệm cũng không thể để mối quan hệ giữa họ trở nên quá cứng nhắc.
Thẩm Niệm vẫn trở về phòng phía Bắc, cửa phòng Cố Chấp không đóng, hắn ngồi ở mép giường nhìn chính mình.
Thẩm Niệm thử mở miệng: “Trong phòng anh có cờ vây cờ tướng, em có muốn chơi không?”
Cố Chấp cười cười, nói: “Anh Niệm Niệm, em muốn ở một mình.”
Giờ khắc này hắn giống như một đứa trẻ bình thường, tựa hồ những nguy hiểm mà Thẩm Niệm thấy trước đó đều là ảo giác.
“Vậy anh về phòng trước.” Thẩm Niệm cũng không ép buộc: “Nếu cần gì thì cứ đi tìm anh.”
“Dạ.” Cố Chấp đáp.
Lúc Thẩm Niệm quay người giúp cậu đóng cửa lại, liền nhìn thấy Cố Chấp vẫn giữ nguyên tư thế, xoay người cầm lấy chiếc điều khiển từ xa cạnh gối bật điều hòa lên, quả thực giống như lời hắn nói, anh nằm hưởng một chút cũng không muốn.
Thẩm Niệm về phòng làm bài nhưng không vào được, trong đầu anh tràn ngập những cảnh khác nhau của Cố Chấp chuyển đổi qua lại liền mạch, lúc nguy hiểm, lúc dễ thương, khiến người ta khó hiểu, Thẩm Sùng Sơn biết hắn như vậy không? Hay hắn chỉ làm điều này trước mặt anh?
Bởi vì hắn không thích anh? Nhưng từ khi bọn họ gặp mặt đến giờ còn chưa được 24 tiếng đồng hồ.
Nhìn kỹ chính mình từ hôm qua đến giờ, Thẩm Niệm cũng chưa làm chuyện gì với hắn, thậm chí còn chủ động đổi phòng khi hắn không thích, ngược lại Cố Chấp cầm đèn pin nửa đêm doạ anh, thiếu chút nữa anh rơi khỏi thang.
Dựa theo logic thông thường, khi những đứa trẻ đi được nửa chặng đường tái hòa nhập vào gia đình mới, ít nhiều sẽ mang chút lấy lòng cùng không được tự nhiên, muốn cho bạn họ chấp nhận chính mình.