Chương 27-1: Đồ ăn

Trên đường trở về đi qua một ngã tư, trên đường có một chiếc xe bán đồ xiên que, Thẩm Niệm vốn không thích đồ ăn vặt này nên không thèm nhìn, chỉ là lúc băng qua ngã tư thì vô thức nhìn về Cố Chấp, mới phát hiện không biết khi nào Cố Chấp đã dừng lại trước xe bán đồ ăn.

Giống như lần trước nhìn thấy hắn ở cổng trường, mắt trông mong nhìn háo hức như muốn ăn.

Thẩm Niệm nhìn hắn vài giây rồi đi về phía hắn, hắn vẫn không chú ý tới anh:

“Muốn ăn?”

Cố Chấp quay đầu xem Thẩm Niệm, đầu giật giật chắc muốn lắc đầu, nhưng ham muốn ăn vẫn chiếm ưu thế, hắn chỉ nhìn Thẩm Niệm, thận trọng hỏi: “Có thể chứ?”

“Em đã tự mình kiếm tiền, còn hỏi anh?”

Tuy Thẩm Niệm không biết mấy tháng nhặt phế liệu kiếm bao nhiêu, có lẽ không nhiều nhưng chắc hắn vẫn đủ tiền mua xiên que.

Dường như Cố Chấp không có ý định sử dụng tiền của mình, thần thần bí bí nhìn anh: “Tiền em kiếm được có tác dụng khác.”

“Tác dụng gì?”

“Tạm thời không thể nói.” Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm hai mắt sáng ngời: “Niệm Niệm có thể mua đồ cho em ăn được không?”

Cố Chấp không nói, Thẩm Niệm cũng không hỏi, ngay lúc anh vừa định nói có thể, bà chủ liền mỉm cười:

“Hôm nay nồi của dì mới thay dầu, sạch sẽ rồi, em trai con muốn ăn thì mua cho nó mấy xâu đi.”

Thẩm Niệm mua mấy xiên que cho Cố Chấp, chính hắn chọn lựa, nấm xào, khoai tây chiên, gà bít tết, khi cầm xiên que nóng hổi trên tay đôi mắt của Cố Chấp đều cong thành hình trăng non, Thẩm Niệm trả tiền rồi quay lại nhìn bộ mặt thỏa mãn của hắn, không khỏi sửng sốt trong mấy giây.

Thẩm Niệm có thể nhìn ra nụ cười trên mặt Cố Chấp lúc này là thật lòng, chỉ vì mấy xiên đồ ăn.

“Anh cũng ăn đi.” Cố Chấp đưa một xiên nấm đưa tới trước mặt Thẩm Niệm, Thẩm Niệm lắc đầu từ chối: “Anh không thích, em ăn đi.”

Vừa nói anh vừa cầm chiếc vali bên cạnh Cố Chấp định rời đi, Cố Chấp lại kéo tay anh, ở trong anh mắt khó hiểu của Thẩm Niệm, nói:

“Niệm Niệm thích ăn cái gì?”

Vấn đề này khiến Thẩm Niệm ngạc nhiên một chút, không phải anh không trả lời được mà là anh nhất thời không nhớ nổi mình thích ăn cái gì.

Từ có ký ức tới nay, Du Hiểu Nguyệt đãi anh một bữa ngon chưa bao giờ hỏi anh thích cái gì, sau đó Du Hiểu Nguyệt rời đi, Thẩm Sùng Sơn cũng đi ra ngoài, may mắn là anh ở nhà không bị đói, cho dù được bà Tần và Lương Thu cho đồ ăn thì anh cũng chưa bao giờ dám nói mình thích cái gì.

Mỗi người đều có thứ thích ăn và thức ghét ăn, nhưng Thẩm Niệm thậm chí còn bỏ lỡ cơ hội khám phá điều này.

“Anh không biết.” Thẩm Niệm thành thật trả lời câu hỏi, đi về phía trước một bước, Cố Chấp đứng đó nhìn bóng dáng Thẩm Niệm rời đi, chợt nhận ra anh thiếu thốn còn hơn hắn nhiều lần.

Trên đường về nhà Thẩm Niệm nói với Cố Chấp, Thẩm Sùng Sơn tạm thời không trở về, có thể phải đợi một thời gian mới đăng ký được, Cố Chấp nghe vậy không phản ứng gì, thật giống như hắn không để ý đến chuyện này, Cố Chấp không để ý, Thẩm Niệm lo quan tâm hơn, sau khi về nhà ăn cơm trưa, Cố Chấp rửa chén theo thường lệ, Thẩm Niệm trực tiếp trở về phòng phía Bắc.

Cố Chấp rửa chén xong tới tìm Thẩm Niệm, không ngờ phát hiện anh ở trong phòng Thẩm Sùng Sơn, anh ngồi xổm bên mép giường đang định lấy thứ gì đó từ dưới gầm giường ra, Cố Chấp tò mò đi tới ngồi xổm trước mặt anh.

“Niệm Niệm đang tìm thứ gì?”

“Sách.” Thẩm Niệm cũng không ngẩng đầu lên.

Cố Chấp tưởng đó là thứ Thẩm Niệm cần cho việc học của mình, đang tò mò vì sao những cuốn sách anh đang dùng lại được cất ở nơi khuất như vậy, nhưng vẫn giúp Thẩm Niệm kéo chiếc hộp từ dưới gầm giường ra, hộp rất nặng.

Dùng giẻ lau lau sạch bụi bẩn, Thẩm Niệm dùng kéo cắt băng dính dán kín, thùng giấy vừa mở ra Cố Chấp tò mò nhìn qua, có chút ngạc nhiên ngẩng đầu nhìn Thẩm Niệm:

“Niệm Niệm tìm cho em à?”

Sách trong hộp đều là sách giáo khoa và sách hướng dẫn cấp 2, Thẩm Niệm hiện tại đang học năm thứ nhất cấp 3, đương nhiên sẽ không cần đến thứ này.

“Ừ.” Thẩm Niệm đáp lại, từ trong hộp lấy ra từng quyển sách Cố Chấp cần: “Cho dù bây giờ em có đi học thì bài tập em cũng đã bị bỏ lỡ, hiện tại em không thể đến trường, ở nhà không có việc gì thì có thể tự học, không biết cũng không sao, anh có thể dạy em.”

Cố Chấp không nói gì, Thẩm Niệm không quan tâm, anh chỉ lo tìm sách mãi đến khi Cố Chấp đưa tay ra cầm lấy, Thẩm Niệm mới dừng lại ngẩng đầu nhìn Cố Chấp.

Đôi mắt hắn sáng lên, mang theo vẻ kinh hỉ có thể dễ dàng nhận ra, hắn hỏi:

“Niệm Niệm, anh có thể luôn đối xử tốt với em như vậy được không?”

Chuyện này được không?

Nếu được thì Cố Chấp thật sự còn dễ thuần phục hơn Thẩm Niệm tưởng tượng.

Nhưng Thẩm Niệm lại không cảm thấy đây là biện pháp tốt, rốt cuộc cũng không biết rõ hơn anh vì sao anh lại tìm mấy cuốn sách này, anh chỉ muốn tìm việc gì đó để Cố Chấp ở nhà làm, không muốn hắn lại rời đi, anh thích về đến nhà có người đón chính mình, anh thích rời khỏi nhà có người đợi chính mình.

Anh thích loại cảm giác này.

Vì Cố Chấp tạm thời không thể đến trường nên hắn có thể ở nhà. Tìm việc cho hắn làm, có lẽ hắn sẽ không chán đến mức muốn rời đi.

Anh muốn Cố Chấp ở trong nhà.