Vài phút sau cửa phòng được mở ra, Cố Chấp trở về phòng mà không chào hỏi đứa trẻ ở phòng đối diện, sau đó đứng ở cửa vẻ mặt kinh ngạc nhìn Thẩm Niệm, nhưng kinh ngạc nháy mắt thay thế bởi sự kinh hỉ:
“Niệm Niệm! Sao anh lại tới đây? Không phải nói thứ 6 mới trở về sao?”
Lúc Thẩm Niệm đến đây từng có một suy đoán, suy đoán Cố Chấp có phải cố ý hay không, thủ đoạn hay gì khác khiến anh mềm lòng với hắn, nhưng cho đến khi anh nhìn thấy biểu cảm trên mặt Cố Chấp lúc này, Thẩm Niệm cảm thấy có lẽ mình suy nghĩ quá nhiều, bằng không kỹ thuật diễn xuất của đứa trẻ này quá tốt.
“Hôm nay là thứ bảy.”
“Hả?” Cố Chấp đầy mặt không tin: “Em rõ ràng đếm hôm nay mới là thứ sáu mà, em về sớm như vậy chỉ để đón anh vào buổi chiều thôi.”
Vừa nói Cố Chấp vừa đi về phía Thẩm Niệm đứng trước mặt anh đưa tay về phía anh, Thẩm Niệm cuối đầu nhìn, thấy anh không hiểu được động tác này Cố Chấp mỉm cười giải thích: “Điện thoại, để em xem có đúng hôm nay là thứ sáu không.”
Thẩm Niệm tính nói chuyện này anh không có lừa em, cũng không có lý do gì phải trốn học đến tìm em, nhưng anh lại không nói gì, từ trong túi móc ra điện thoại rồi bật màn hình lên, Cố Chấp chăm chú nhìn dòng chữ trên đó rồi xác nhận mình thật sự đã nhớ nhầm.
“Em nhớ nhầm.” Cố Chấp nhìn Thẩm Niệm, có điểm xin lỗi: “Làm Niệm Niệm chạy tới tìm em, thực xin lỗi.”
Thẩm Niệm không tức giận cũng không cần hắn xin lỗi, anh có lời muốn nói về việc anh sau này ở lại trường học mà hắn vẫn sống ở đây:
“Cố Chấp, anh không có ở nhà, em nhất định phải ở chỗ này luôn à?”
Cố Chấp ngửa đầu nhìn Thẩm Niệm, ánh mắt thuần túy bình tĩnh, có chút nghi hoặc tò mò: “Niệm Niệm hẳn biết em không muốn trở về, không muốn sống ở đó, nếu không phải anh nói muốn ở lại, đời này em đều sẽ không trở về, đúng không?”
“Anh biết.” Thẩm Niệm nói: “Nhưng cũng không có ý nghĩa gì lắm, anh đã nói với Thẩm Sùng Sơn em đã về rồi, mặc kệ em có về hay không, Thẩm Sùng Sơn đều cho rằng em đã ở trong nhà ông rồi.”
Cố Chấp lặng im vài giây, hỏi Thẩm Niệm: “Anh muốn em về đó sống không?”
“Em sẽ không ép anh.”
“Nhưng em muốn nghe lời nói.” Cố Chấp nói: “Em nghe theo anh.”
Ánh mắt hắn nhìn anh giống như một đứa trẻ hiểu chuyện, nếu Thẩm Niệm chưa từng trải qua chứng cố chấp của Cố Chấp, có lẽ anh sẽ giống Thẩm Sùng Sơn không tin hắn sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Trở về đi.” Thẩm Niệm nói.
“Được.” Cố Chấp gật đầu, đi đến góc tường xách vali, chăn gối của hắn cũng không có gì để gói hình như hắn không cần nữa, tuy Thẩm Niệm cảm thấy cầm theo cũng vô dụng nhưng vẫn hỏi: “Bỏ sao?”
“Không cần nữa.” Cố Chấp nói: “Cứ để lại cho cậu ấy.”
Thẩm Niệm nghĩ tới đứa trẻ kia quần áo mỏng manh, không nói gì gật đầu cùng Cố Chấp rời khỏi phòng, vốn tưởng bọn họ có thể cùng nhau ở một phòng hẳn là quan hệ tốt, lúc rời đi cũng nên chào hỏi một tiếng nhưng tư thái đi ra khỏi cửa của Cố Chấp khiến Thẩm Niệm ngạc nhiên:
“Không định nói một tiếng sao?”
Cố Chấp dừng ở cửa, quay đầu nhìn Thẩm Niệm: “Tụi em không hiểu rõ nhau lắm.”
Chỉ là trùng hợp chọn một nơi dừng chân, trùng hợp đều không có nhà, về phần mặt khác cũng không giao lưu gì, bỏ đi ngụy trang bọn họ đều không phải đứa trẻ thích nói chuyện.
Thẩm Niệm gật đầu biểu thị đã hiểu, chuẩn bị cùng Cố Chấp rời đi, nhưng không biết Cố Chấp nghĩ đến cái gì, hắn mỉm cười với Thẩm Niệm, xoay người đi tới phòng của đứa trẻ kia, đối với bên trong nói câu:
“Dung Thác, tôi đi đây.”
Đứa trẻ trong phòng giống như lên tiếng, Thẩm Niệm không nghe rõ, sau khi nhìn Cố Chấp quay lại cũng không nói gì thêm nữa cùng hắn rời đi.
Lúc xuống lầu thời tiết dường như lạnh hơn, Thẩm Niệm vô cớ nghĩ đến đôi giày xăng đan trên chân đứa trẻ, kỳ thật bản thân anh không có năng lực còn phải dựa vào tiền sinh hoạt mà Thẩm Sùng Sơn đưa cho, nhưng trong nhà còn có áo cũ cùng giày, Thẩm Niệm nghĩ đến thu dọn quần áo và giày cũ đưa cho đứa trẻ.
Đây là điều duy nhất anh có thể làm.
Cố Chấp đi tới bên cạnh Thẩm Niệm, như biết anh suy nghĩ gì, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của anh:
“Đừng lo lắng, em và anh đều có thể làm bạn của nhau, cậu ấy cũng sẽ gặp được.”
Thẩm Niệm nghe vậy không nói gì, chỉ ngẩng đầu nhìn bầu trời âm u.
Bây giờ là cuối tháng 11, đã đến lúc có tuyết.