Chương 26-4: Trở về

Thẩm Niệm chưa bao giờ tới những nơi như thế này, anh chỉ biết Cố Chấp từng sống ở đây, lại không biết hắn đang ở đâu trong tòa nhà sắp sụp này, may mắn chỉ có một tòa nhà sắp sụp, anh có thể tìm thấy dấu vết nếu anh tìm kiếm từng chỗ một.

Tòa nhà sắp sụp thật sự rất nguy hiểm, hơn nữa thật cũ kỹ được thiết kế giống như khu dạy học, tầng 1 có 10 căn hộ, tuy không có người sống nhiều năm nhưng không khó để tìm ra dấu vết sinh hoạt, hiện giờ nơi nơi đều đổ nát, tường lốm đốm, lan can rỉ sét, bụi bặm dày đặt.

Phần lớn các cửa ở mỗi tầng đều mở, có trường hợp cửa khóa, cửa sổ bị vỡ, trong phòng không có gì cả, mọi thứ cần di chuyển đã được di chuyển, những gì không thể dọn nhiều năm cũng bị hư hỏng từ lâu.

Thẩm Niệm tìm kiếm từ căn này sang căn khác, cuối cùng nhìn thấy chiếc vali nhỏ mà Cố Chấp đã mang theo khi rời khỏi nhà trong một căn phòng ở giữa tầng 3.

Có lẽ đây là căn hộ duy nhất còn nguyên vẹn cửa ra vào và cửa sổ của tòa nhà sắp sụp, nhìn vào mắt thường có thể nhìn thấy gió lùa vào, kính vỡ được che đậy bằng tấm nhựa nên không có tác dụng gì nhiều.

Trên cửa có khóa, Thẩm Niệm vào không được, nhưng vì vali ở đây, cửa lại khóa nên rất có thể là ở đây, nhưng người ra cửa vẫn chưa về mà thôi.

Trở về cũng không có việc gì làm, Thẩm Niệm liền đơn giản chờ ở chỗ này, hôm nay gió thổi hơi mạnh, đứng ở hành lang ba tầng Thẩm Niệm bị gió thổi gần như mất đi tri giác, đúng lúc anh muốn tìm căn phòng để tránh gió một lát, bên kia cầu thang truyền đến tiếng bước chân, Thẩm Niệm cho rằng trừ bỏ Cố Chấp thì không còn người nào khác, nhưng lúc người nọ từ trong góc đi ra, Thẩm Niệm lại không quen biết.

Người tới là một đứa trẻ trạc tuổi Cố Chấp, quần áo mặc trên người mong manh không vừa vặn, trên chân mang giày xăng đan, trên tay cầm một chiếc bao tải màu vàng.

Có lẽ vì không ngờ nơi mình ở lại có người lạ đến, nên sự phòng thủ của đứa trẻ lập tức xuất hiện, ánh mắt nhìn anh đầy cảnh giác.

Lúc này Thẩm Niệm mới ý thức được Cố Chấp khả năng không phải người duy nhất ở trong phòng này, sự có mặt của anh có thể khiến đối phương cảm thấy nguy hiểm, Thẩm Niệm không có ý định gây bối rối cho người khác vì thế liền ra tiếng chào hỏi:

“Anh tới tìm Cố Chấp, em ấy có ở đây không?”

Nghe được tên Cố Chấp, người nọ thả lỏng một chút mà thôi, vẫn không đi tới, từ xa nhìn anh: “Anh là gì của cậu ấy?”

Là gì? Thẩm Niệm đối với Cố Chấp khó nói anh là người nào, quan hệ giữa bọn họ khó có thể tóm gọn trong một câu, Thẩm Niệm cũng không ý định nói cho người khác biết, cuối cùng anh chỉ nói:

“Người sống ở bên nhau tạm thời.”

Đó là một câu nói ai cũng có thể nói, nhưng đứa trẻ trước mặt lại tin tưởng, dỡ xuống phòng bị đi tới, bởi vậy Thẩm Niệm cũng nhìn thấy chân cậu ta đỏ bừng vì lạnh.

Đứa trẻ mở cửa cho Thẩm Niệm vào, cậu ta chỉ vào căn phòng cất hành lý của Cố Chấp: “Cậu ấy sống ở phòng đó.”

Nói xong đứa trẻ liền đi vào một căn phòng khác không trở ra, Thẩm Niệm đã đi vào phòng Cố Chấp.

Nói là phòng nhưng thực ra chỉ là điểm dừng chân, không có đồ đạc gì, trong góc chỉ có một lớp vỏ giấy trải trên mặt đất, phía trên là một tấm nệm mỏng và một chiếc chăn bông không quá dày, điều không phù hợp trong phòng chính là chăn đệm đều rất sạch ngay cả trong hoàn cảnh như vậy.

Sau khi rời nhà Cố Chấp đã ở đây sao? Làm sao có thể chịu đựng được? Mùa hè có muỗi, mùa thu có gió, mùa đông lạnh giá, đến tột cùng trong lòng có bao nhiêu thất vọng mà tình nguyện sống ở nơi này cũng không muốn trở về Thẩm gia.

Cố Chấp thật đúng như tên của hắn, Cố Chấp cũng cố chấp.

Thẩm Niệm không biết khi nào Cố Chấp sẽ trở về, nhưng nếu đã đến thì cứ chờ đợi, Thẩm Niệm không có thói quen ngồi trên giường người khác cho dù chỉ là chăn bông, Thẩm Niệm vẫn không ngồi, anh liền đứng ở bên cửa sổ chờ, phòng này quả nhiên như anh tưởng tượng khắp nơi gió lùa, anh đứng ở trong phòng cũng chỉ so bên ngoài ổn hơn một chút mà thôi.

Vẫn lạnh thấu xương.

Từ xa nhìn thấy một bóng người mang theo bao tải đi về phía này, Thẩm Niệm tin chắc đó là Cố Chấp, anh không đi ra ngoài mà vẫn đợi ở chỗ này.