Thẩm Niệm không nói gì cũng không biết chính mình phải nói cái gì, nhưng trong quyết định của Thẩm Sùng Sơn anh tìm thấy cân bằng, anh từng cho rằng mình là một đứa trẻ không ai thích, cho rằng Thẩm Sùng Sơn thực thích Cố Chấp, nếu không Thẩm Sùng Sơn cũng không đem một mình anh bỏ ở nhà rồi rời đi, lại vì Cố Chấp mà lựa chọn ở lại.
Nhưng giờ khắc này Thẩm Niệm phát hiện Cố Chấp cũng giống chính anh, đều có thể bị Thẩm Sùng Sơn xếp sau những lựa chọn khác.
Thẩm Sùng Sơn dường như cảm nhận được cảm xúc đằng sau sự im lặng của Thẩm Niệm, nhưng ông không bù đắp gì, chỉ nói:
“Tiểu Chấp ở cùng con sao? Cha muốn cùng nó nói mấy câu.”
Lúc này Thẩm Niệm mới nhớ Cố Chấp vẫn chưa về, nghe vậy anh liếc nhìn đồng hồ thấy đã 9 giờ, anh bắt đầu có chút lo lắng, lại không để Thẩm Sùng Sơn moi thêm manh mối, trực tiếp nói:
“Em ấy không muốn nói chuyện với cha.”
Thẩm Sùng Sơn dừng một chút không có thanh âm, Thẩm Niệm không nói thêm, cúp điện thoại.
Thẩm Niệm buông điện thoại đi ra khỏi cửa nhà, thời tiết tháng 11 người về muộn ngày càng ít, cả con hẻm tối tăm không một bóng đèn, xung quanh không có một bóng người, duy nhất yên tĩnh chỉ có tiếng sủa thỉnh thoảng vang lên của con chó nhà ai đó.
Cố Chấp chưa về, cũng không có dấu hiệu quay lại.
Có lẽ hắn đang trên đường về, đã muộn thế này Thẩm Niệm dù muốn đi tìm cũng không biết đi đâu, chỉ có thể lui về phòng làm bài tập chờ đợi, chờ làm bài tập xong anh mới nhớ ra, điện thoại nằm đó có một tin nhắn gửi đến hai giờ trước từ Thẩm Sùng Sơn.
Ông cuối cùng vẫn ở trong tin nhắn muốn ngăn trở Thẩm Niệm nói: [ Ngày mai cha sẽ chuyển một khoản tiền khác vào thẻ của con, con cùng Tiểu Chấp phải tốt, tính tình nó không được tốt lắm, con nhường nó một chút, đừng cùng nó chấp nhặt. ]
Thẩm Niệm nhìn chằm chằm tin nhắn này hồi lâu, mãi cho đến khi điện thoại tự đóng màn hình thì anh mới nhận ra, một lần nữa mở lại và xóa tin nhắn.
Gần như cả đêm Thẩm Niệm không ngủ ngon, anh luôn mơ giấc mơ kỳ lạ, khi tỉnh dậy anh không còn ký ức gì về giấc mơ đó nữa, điều duy nhất anh nhớ là anh cùng Cố Chấp đang cùng nhau đi trên con đường vắng, ban đầu hai người chỉ là nắm tay và nương tựa vào nhau, nhưng sau đó không biết khi nào Cố Chấp đã biến mất, khi nhìn lại lòng bàn tay đã trống rỗng chẳng còn gì cả.
Anh vẫn luôn nắm không khí, anh vẫn luôn một mình.
Thẩm Niệm tỉnh dậy ngồi trên giường hồi tưởng giấc mộng vừa rồi, anh không biết tại sao mình lại mơ như vậy, anh không hiểu giấc mơ có ý nghĩa gì nhưng anh cũng sẽ không suy nghĩ, đó chỉ là giấc mơ vốn không đáng lãng phí thời gian, anh nhìn thoáng qua điện thoại, đã gần 9 giờ sáng, trước nay Thẩm Niệm chưa giờ ngủ vậy quá.
Nghĩ đến Cố Chấp nửa đêm không trở về cùng giấc mơ vừa rồi Thẩm Niệm không thể chịu đựng được nữa, anh thừa nhận mình bất an lo lắng, lo lắng Cố Chấp sẽ xảy ra chuyện gì đó, lo lắng Cố Chấp không trở về, anh thậm chí còn không có lựa chọn.
Trong phòng Cố Chấp không có người, không có ai trở về, lúc này Thẩm Niệm mới phát hiện Cố Chấp không phải mới ngày hôm qua, lớp bụi mỏng trên bàn nói cho Thẩm Niệm biết hắn đã đi mấy ngày rồi.
Cố Chấp đi nơi nào?
Nơi duy nhất mà Thẩm Niệm nghĩ đến chính là tòa nhà sắp sụp mà anh đã đến khi gặp được Cố Chấp đang nhặt phế liệu, lúc chính anh dọn đến trường sau đó Cố Chấp trở về đó sao? Cũng không phải là không thể, dựa vào Cố Chấp không thích cách làm của Thẩm Sùng Sơn, chính là anh không ở nhà nên hắn không muốn ở một mình trong nhà Thẩm Sùng Sơn.
Thẩm Niệm xem nhẹ điểm này.
Thẩm Niệm không biết đang sốt ruột điều gì, rõ ràng xác định Cố Chấp ở nơi nào, vẫn chưa ăn cơm liền trực tiếp ra cửa, anh bắt xe vào thành phố đi đến tòa nhà sắp sụp cũng gần 10 giờ, có lẽ đã rời xa trung tâm thành phố, chung quanh tòa nhà sắp sụp thực yên tĩnh, lâu lâu có tiếng còi xe vang lên khiến người không khỏi nhảy dựng.