Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cố Chấp Chiếm Hữu

Chương 26-2: Trở về

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điều khiến Thẩm Niệm ngạc nhiên là tin nhắn anh gửi cho Thẩm Sùng Sơn vẫn luôn không trả lời, điện thoại anh gọi điện cũng tắt như thường lệ, anh có chút bất an nhưng anh không còn lựa chọn nào khác, anh thậm chí không biết số điện thoại của những người bên cạnh Thẩm Sùng Sơn, anh không vội còn nghĩ chờ cuối tuần rồi đi hỏi đoàn xe xem có ai có tin tức của Thẩm Sùng Sơn không.

Lần trước Thẩm Niệm trọ ở trường, dù là thứ bảy chủ nhật cũng ở lại trường học, anh không muốn về, về cũng vô ích, dù sao thì đi đâu cũng một mình, nhưng bây giờ đã khác, trong nhà có một người làm bạn với anh và cũng yêu cầu anh làm bạn, cho dù đó là để làm dịu mối quan hệ của họ.

Cố Chấp nói đến đón anh thì lại không đến, Thẩm Niệm về đến nhà cũng không thấy hắn, Cố Chấp không ở nhà.

Thẩm Niệm ban đầu không để ý, trước mắt hắn không đi học, ở nhà một mình chắc khó chịu được cô đơn, có lẽ hắn đã ra ngoài chơi, anh đã nấu cơm tối đợi ở nhà, nhưng cho đến khi đồ ăn nguội Cố Chấp vẫn chưa về, Thẩm Niệm không quan tâm, thu dọn đồ ăn trở về phòng làm bài tập.

Lúc này có cuộc gọi đến từ Thẩm Sùng Sơn, Thẩm Niệm nhìn thấy tên Thẩm Sùng Sơn trên màn hình điện thoại thậm chí còn có cảm giác xa cách, không nhớ nổi lần cuối cùng liên lạc với ông là khi nào.

“Cha.” Thẩm Niệm nhấc máy.

“Tiểu Niệm à, mấy ngày nay con có gọi điện cho cha không?” Giọng của Thẩm Sùng Sơn nghe rất ổn: “Điện thoại di động của cha bị hỏng, trên đường không kịp sửa, cha đến chỗ khác tìm chỗ sửa, khi cha đến thì nhật ký cuộc gọi không có, cha quá lo lắng con gọi điện cha, cho nên cha mới hỏi một chút.”

Thì ra là vậy, Thẩm Niệm thở phào nhẹ nhõm.

“Gọi mấy lần.” Thẩm Niệm hỏi: “Con có chuyện muốn nói với cha.”

“Chuyện gì?”

Thẩm Niệm còn chưa kịp nói gì, giọng điệu của Thẩm Sùng Sơn nghe được vẻ vui mừng, Thẩm Niệm khẳng định ông không biết chuyện Cố Chấp trở về, cho nên Thẩm Sùng Sơn vui vẻ là do anh chủ động gọi điện, từ khi Thẩm Sùng Sơn đi, anh không có một lần chủ động liên hệ ông.

Thẩm Niệm hiểu được tâm tư của Thẩm Sùng Sơn, nhưng lại vô thức không để ý đến những thay đổi trong cảm xúc của Thẩm Sùng Sơn:

“Cố Chấp đã trở về.”

Đầu bên kia điện thoại ngắn ngủi im lặng, tiếp theo là giọng nói có chút không thể tin của Thẩm Sùng Sơn: “Con nói cái gì?”

“Cố Chấp đã trở về.” Thẩm Niệm lặp lại: “Đã mấy ngày rồi, con gọi cho cha là vì muốn cha quay về làm thủ tục nhập học cho Cố Chấp, việc này con làm không được.”

“Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi!” Thẩm Sùng Sơn liên tục nói ba lần, cho dù không thấy được biểu tình của ông, từ trong giọng nói của ông có thể thấy được ông vui vẻ đến nhường nào, nhưng vui vẻ rất nhiều ông cũng có thể ở trong lời nói ngắn gọn của Thẩm Niệm phát hiện manh mối: “Tiểu Niệm à, con và Cố Chấp làm sao hòa hợp được?”

Hẳn không sao, bằng không thì anh sẽ không để ý đến hắn đi học, vẫn có thể gọi ông về chuyện của Cố Chấp.

Thẩm Niệm không phủ nhận, dù sao khi Thẩm Sùng Sơn trở về cũng sẽ biết sự thay đổi trong mối quan hệ của anh và Cố Chấp, không cần phải dấu diếm, vì vậy anh nhàn nhạt đáp lại:

“Dạ tốt.”

Không nói dối, đích xác đang ở trạng thái tốt.

Không có chuyện gì lại khiến Thẩm Sùng Sơn an tâm không ít: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Thẩm Niệm biết đây là phản ứng bình thường của một người, nhưng trong lòng anh không thích ứng, thậm chí có thể tưởng tượng không ngắt lời Thẩm Sùng Sơn ông sẽ nói gì tiếp theo, ‘chăm sóc Tiểu Chấp cẩn thận nhé’, ‘con là anh trai, nhường nó một chút’ bla bla, nhưng anh và Cố Chấp đã quan tâm lẫn nhau nên không cần nói mấy lời này, anh không cần người khác chỉ dẫn anh làm thế nào.

Vì vậy anh cắt đứt những lời này trước khi Thẩm Sùng Sơn nói:

“Vậy cha khi nào trở về giúp làm thủ tục nhập học.”

Đi học là một chuyện lớn, đối với Cố Chấp ảnh hưởng rất lớn, Thẩm Niệm vốn tưởng Thẩm Sùng Sơn sẽ lập tức trở về, nhưng nghe được câu này ông lại im lặng trong chốc lát, Thẩm Niệm không thúc giục, dường như đã biết được đáp án.

Thực sự có rất nhiều việc có thể đặt trước mặt đứa trẻ.

“Cha hiện tại không thể quay về.” Im lặng gần nửa phút, Thẩm Sùng Sơn cuối cùng cũng nói: “Bây giờ cha đang ở Quảng Châu, còn phải chất đồ lên xe đi Tây Bắc, khả năng có thể mất một đến hai tháng, chờ cha trở về đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »