Chương 25-4: Thời gian

Thẩm Niệm vẫn im lặng, trong lòng bất an lại càng nặng, đây giống như không phải Cố đưa ra quyết định.

Cố Chấp dường như từ anh im lặng mà nhìn thấu, giải thích nói:

“Trước đây anh không thích em, hơn nữa em đã làm nhiều chuyện không tốt đối với anh, anh không quen sống chung với em một thời gian là chuyện bình thường, em nói sẽ cho anh một thời gian để thích ứng, một tháng hoặc nửa năm, em có thể chờ.”

Vẻ mặt Thẩm Niệm không thay đổi, Cố Chấp không biết anh có tin hay không, nhưng hắn cũng mặc kệ, hắn đi tới giúp Thẩm Niệm đem sách rơi bỏ vào trong cặp, lại hỏi một lần:

“Cuối tuần anh có về không?”

Có vẻ như vấn đề này là điều hắn quan tâm nhất.

Thẩm Niệm nhìn không thấu Cố Chấp, cũng không muốn suy nghĩ, kéo khóa cặp sách, nói: “Đương nhiên.”

“Vậy là tốt rồi.”

Thẩm Niệm chưa nói gì, lúc anh cầm cặp sách đeo trên lưng, Cố Chấp vẫn nắm tay Thẩm Niệm như mọi lần, nói:

“Niệm Niệm, đến cùng em ăn sáng, em đi bộ rất xa để mua còn che ở ngực vẫn còn nóng đấy.”

Thời gian không còn sớm, sau bữa ăn anh có thể đến trường muộn, Thẩm Niệm không có lý do gì phải cùng Cố Chấp ăn bữa cơm này ngoại trừ cách Cố Chấp nhìn anh, hơn nữa về chuyện anh muốn trọ ở trường, Thẩm Niệm vẫn gật đầu đồng ý.

Cố Chấp mỉm cười khi Thẩm Niệm đồng ý, anh thật sự mềm lòng hơn so với hắn tưởng tượng.

Trên bàn cơm thực an tĩnh, Cố Chấp một câu cũng không nói, cũng không nhìn Thẩm Niệm, ánh mắt trống rỗng giống như đang thất thần.

Thẩm Niệm ăn xong hẳn phải đi lập tức, nhưng nhìn vết thương trên mặt Cố Chấp, anh vẫn nói:

“Anh giúp em bôi thuốc.”

Cố Chấp lập tức nhìn sang như không thể tin được anh nói lời đó, trong mắt tràn đầy vui sướиɠ.

Chắc chắn một chút quan tâm cũng có thể khiến hắn vui mừng.

Vết thương trên mặt Cố Chấp vẫn chưa lành, sau một ngày lắng đọng, ngược lại bầm tím nặng hơn, Thẩm Niệm giúp hắn bôi thuốc, thay đổi băng keo cá nhân, suốt quá trình Cố Chấp đều yên lặng giống như buổi tối ngày đó, rõ ràng tâm trạng của Cố Chấp đã tốt hơn nhiều, lúc Thẩm Niệm rời đi hắn còn tiễn anh đến tận cửa, vẫn luôn nhìn anh cho đến khi anh biến mất khỏi con hẻm.

Cố Chấp đứng hồi lâu nhìn con hẻm vắng vẻ, nếu nói không mất mát thì là nói dối, Thẩm Niệm không muốn một mình sống trong căn nhà trống rỗng, Cố Chấp cũng vậy thôi? Không phải hắn không dùng thủ đoạn để giữ Thẩm Niệm ở lại, hắn thậm chí còn biết chỉ cần hắn nổi điên, Thẩm Niệm nhất định sẽ thỏa hiệp.

Nhưng hắn cũng hiểu cho dù Thẩm Niệm có ở lại thì cũng không phải cam tâm tình nguyện, giữa bọn họ nhất định có một tầng ngăn cách.

Đồng hành với nhau nghe có vẻ rất chữa khỏi và ấm áp, nhưng bốn chữ này không phải đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, cũng không thể triệt tiêu hết thảy, mọi chuyện đều có thể coi như chưa từng xảy ra.

Mối quan hệ giữa bọn họ bắt đầu một cách bất thường, xen vào đó là bao toan tính cùng thương tổn, hiện giờ họ phải chung sống với nhau và cần phải điều chỉnh từ từ.

Mà trong khoảng thời gian dài như vậy, một cuộc tách ra ngắn ngủi có thể không phải là điều xấu.

Không bao lâu nữa Thẩm Niệm sẽ trở về.

Đến lúc đó, có lẽ họ thực sự có thể hòa hợp với nhau.

Bởi vì Niệm Niệm của hắn thật sự mềm lòng nha.