31
“Lâm Viễn, anh đợi chút. Em không đuổi theo được.”
Khuôn mặt anh tuấn trẻ tuổi quay lại, trên mặt mang theo biểu tình ghét bỏ.
“Em nhanh lên.”
Tuy rằng ngoài miệng thúc giục, nhưng bước chân của anh cũng chậm lại
Tôi tiến lên nắm lấy tay anh.
“Em sẽ cầm chặt tay anh. Vậy thì anh sẽ không không tìm thấy em.:
Lâm Viễn hừ một tiếng, có chút ngạo kiều.
“Em sẽ không để anh không tìm thấy đâu.”
Chất lỏng ấm áp không ngừng dính ướt áo của tôi, trên người tôi lại bắt đầu đau, đau đến cả người có chút run rẩy.
Tại sao thuốc giảm đau này chỉ có thể duy trì 4 tiếng chứ.
Tôi vươn tay gắt gao bắt lấy tay Lâm Viễn, cả người lại như người sắp chết đuối hít thở không thông, không ngừng thở hổn hển, mồ hôi đầy đầu.
“Ha ——”
Thở phào một hơi, cuối cùng tôi cũng tỉnh lại từ trong mộng.
Ánh mắt đánh giá dừng ở trên mặt tôi, Lâm Viễn đang nhìn chằm chằm tôi.
“Nằm mơ cái gì?”
Cả người tôi giống như người vừa bị vớt dưới nước lên, khăn trải giường không biết là do mồ hôi hay nước mắt của tôi làm ướt.
Tay của tôi còn đang cầm gì đó, mềm mại, ấm áp.
Tôi cúi đầu, hóa ra tay tôi túm lấy ở trong mộng, lại thật sự là tay của Lâm Viễn.
Ta cúi đầu vừa thấy, nguyên lai trong mộng bắt lấy Lâm Viễn tay…… Là thật sự.
Tôi lập tức buông ra.
Ta nhìn chằm chằm hắn xem, trịnh trọng chuyện lạ.
Tôi nhìn anh chằm chằm, trịnh trọng nói.
Giống như đây là sự kiện quan trọng nhất trong cuộc đời.
“Lâm Viễn, chúng ta ly hôn đi.”
Lâm Viễn sắc mặt bỗng chốc biến đổi, mang theo chút không thể tin tưởng, sau một lúc lâu, lãnh ngạnh bộ dáng lại lần nữa bao trùm ban đầu biểu tình.
Sắc mặt Lâm Viễn biến đổi, mang theo chút không thể tin tưởng, sau một lúc lâu, bộ dáng lãnh đạm lại lần nữa bao trùm vẻ mặt anh.
Ánh mắt mang theo chút trào phúng.
“Cô lại muốn chơi trò gì?”
“Cô rõ ràng biết bà nội sẽ không đồng ý…..”
Tôi ngồi dậy, cố hết sức giữ vững, tôi chưa từng cảm thấy thân thể của mình quan trọng như lúc này..
“Chỉ cần bà nội đồng ý là được, đúng không?”
32
Ánh mắt Lâm Viễn giống như hận không thể gϊếŧ tôi, đựng đầy ác ý.
“Có phải cô tìm được người khác rồi không?”
Lại là kiểu cười nhạo này.
“Thằng đó có thể cho cô cái gì? Chỉ là một bác sĩ, danh xưng Chung phu nhân có lớn được hơn danh xưng Lâm phu nhân hay không?”
Tôi mở to hai mắt.
“Anh điều tra anh ấy?”
Lâm Viễn đột nhiên vươn tay chống ở cạnh người tôi, động tác giống như đang bao tôi vào trong ngực.
Ánh mắt anh rất nghiêm túc, trong đồng tử đều là hình ảnh ngược của tôi.
“Tại sao không giải thích?”
Tôi phải giải thích như thế nào?
Nói tôi sắp chết? Bác sĩ kia chỉ là thấy tôi đáng thương nên mới đưa tôi về một đoạn?
Tôi không nói nên lời, dời tầm mắt, không nói gì cả.
Không biết có phải ảo giác hay không, mặt Lâm Viễn cách tôi càng ngày càng gần, gần đến mức tôi thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.
Cả người tôi cứng đờ, không biết nên phản ứng như thế nào.
“Ọe ——”
Tốt, không phải lo là tôi nên phản ứng như thế nào.
Lâm Viễn lui về phía sau một bước, trên mặt là màu đen như mưa gió sắp đến.
“Lúc ấy không phải cô hao hết tâm tư để làm Lâm phu nhân à?”
“Sao lại thế này, thích nhiều năm như vậy nói không còn liền không còn?”
Tôi nôn vài cái, cái gì cũng không nôn ra, hận không thể duỗi tay móc họng, cổ họng toàn nước.
Lời anh nói làm tôi sửng sốt.
Tôi rốt cuộc tỉnh táo lại, càng cảm thấy bản thân buồn cười.
Thì ra.
Thì ra anh biết tôi thích anh.
Bởi vì vậy nên mới tùy ý tiêu xài yêu thích của tôi sao?
33.
“Lâm Viễn, lý do là cái gì quan trọng sao? Tôi thanh toàn cho anh và Trương Tâm không tốt à?”
Lâm Viễn giận quá hóa cười.
“Được thôi, tùy cô.”
Lời nói đã đến nước này, một chút cũng không có cơ hội quay đầu, cũng không có tiếp theo.
Tôi cầm gối và chăn, xuống giường.
“Cô đang làm gì?
“Tôi đến phòng bên cạnh ngủ”
Vợ chồng sắp ly hôn, vẫn là không nên ngủ chung giường.
“Tôi không đồng ý.”
Anh đứng trước mặt tôi, ngăn tôi lại.
“Gấp như vậy đã không chờ nổi nhào vào lòng thằng đàn ông khác rồi?”
“Dù sao hiện tại cô vẫn là vợ tôi, chúng ta còn chưa ly hôn đâu.”
Tôi lười tranh cãi.
“Tôi đi uống nước có được không?”
Tôi lấy thuốc từ trong ngăn kéo, ngửa đầu nuốt.
“Cô làm sao vậy? Sinh bệnh? Đang thuốc thuốc gì?”
Tôi nằm lại trên giường, đầu óc choáng váng.
“Không có gì, có chút đau đầu, uống chút thuốc giảm đau.”
Tôi không nói sai, đúng là tôi đau đầu.
Thuốc kia, cũng đúng là thuốc giảm đau.
Thấy tầm mắt vẫn chưa dời đi, tôi không kiên nhẫn mở to mắt.
Lâm Viễn nhìn vẫn đang nhìn chằm chằm tôi, dường như đang đánh giá tôi từ đầu đến chân.
Lúc tôi chuẩn bị mở miệng mắng người, Lâm Viễn nói:
“Có phải cô gầy đi không?”
Thật hiếm khó…..
Anh còn chú ý đến thể trọng của tôi.
“Giảm béo.”
Bang một tiếng, ánh đèn trên đỉnh đầu tối sầm lại, người bên cạnh nằm xuống.
Chúng tôi không nói thêm câu nào nữa.
34.
“Nhiên nhiên, có phải tiểu tử Lâm Viễn kia làm gì có lỗi với con không?”
Bà lão đầu tóc hoa râm nhưng giọng nói vẫn còn có lực mười phần, cầm quải trượng đập lên mặt đất, phát ra một tiếng “đông”.
“Bà nội, Lâm Viễn không thích con. Con không muốn ép buộc anh ấy.”
Bà nội thở dài, kéo tay tôi qua, lời nói thấm thía.
“Con thật sự không muốn cho nó thêm cơ hội nữa sao?”
“Thật ra người nó thích là con, chỉ là nó còn chưa nhìn rõ lòng mình.”
Nếu thích tôi mà cần lâu như vậy mới nhìn rõ, mà thích Trương Tâm lại chỉ cần tầm mắt chạm nhau ngắn ngủi.
Loại thích này, tôi thật sự không chờ nổi.
“Bà nội, con thật sự mệt mỏi.”
Bà nội còn muốn nói thêm gì nữa.
Tôi đánh gãy lời bà.
“Khi còn nhỏ quan hệ chúng con tốt, không có nghĩa là lớn lên sẽ thích hợp, con không hi vọng anh ấy không hạnh phúc.”
Bà nội nặng nề gõ bàn.
“Hỗn tiểu tử kia về sau nhất định sẽ hối hận.”
Tôi cho rằng, bà nội suy nghĩ nhiều rồi.
Nói không chừng anh còn vui vẻ đến nhảy dựng lên.
35
Tôi và Lâm Viễn biến thành hai người xa lạ quen thuộc nhất, chiếm hai bên giường, lại không có đề tài chung nào.
Mỗi khi mở miệng, lời nói đều sẽ hóa thành lưỡi dao bén nhọn nhất, sắc bén đối phương bị thương.
Bình tĩnh chờ đến ngày đó, tôi ở cửa Cục Dân Chính chờ anh.
Chờ một lúc lâu, lâu đến mức Cục Dân Chính sắp đóng cửa.
Lâm Viễn rốt cuộc khoan thai tới muộn, anh một đường phong trần mệt mỏi, nhưng vẫn phong độ như cũ.
Không giống tôi, vẻ mặt tiều tụy, nghiễm nhiên là nửa chân đã tiến vào quan tài.
Anh liếc mắt nhìn tôi một cái, cười lạnh:
“Sau này muốn gả đến Lâm gia sẽ không còn cơ hội.”
Tôi không tỏ ý kiến,gật đầu.
“Được, tôi biết rồi.”
Lâm Viễn bị tôi làm nghẹn.
“Tình nhân mới của cô đâu? Sao không được cô tới?”
Tôi hỏi ngược lại:
“Vậy còn anh?
“A, không đúng, không phải tình nhân, là chân ái mới đúng chứ nhỉ?”
Nhân viên công tác nhìn chúng tôi trào phúng lẫn nhau, sắc mặt không chút thay đổi, phỏng chừng đã sớm tập mãi thành thói quen.
“Hỏi một lần cuối cùng, xác định ly hôn đúng không?”
Tôi nhìn chằm chằm nhẫn kết hôn trên tay, đáy lòng vẫn nhịn không được chua xót.
Cuối cùng, tôi gật đầu.