Chương 3

11.

Bước ra khỏi thư phòng, tôi tình cờ gặp Tống Hạo.

“Yo, đây không phải là cái bánh ngọt thơm ngon trong mắt ông già sao? Sao vẻ mặt chật vật như vậy?”

Một bụng bực bội không có chỗ nào phát ti3t, người này đã tự mình đến cửa.

“Nghe nói mày lại thi trượt?”

Vẻ xấu hổ thoáng qua trên mặt Tống Hạo.

“Chị theo dõi tôi à?” Tống Khải Phong đặc biệt chú ý đến thành tích của Tống Hạo, cho dù không có tiền cũng mời giáo viên đắt nhất đến kèm cậu ta học. Nhưng người này chính là bùn nhão không thể trát tường, dù kèm như thế nào cũng chỉ đứng ngược từ dưới lên, mỗi lần thi xong đều ăn roi.

“Dùng đầu ngón chân nghĩ cũng có thể biết được.”

Tống Hạo sững người một lúc, lại như nghĩ ra điều gì đó thoải mái, cậu ta cười cười. ” Tôi sửa lại phòng của chị, quần áo của tôi sẽ để hết vào tủ quần áo của chị.”

“Tốt nhất là nên kết hôn, đỡ phải tranh giành phòng với tôi.”

Tôi mở cửa phòng mình, quả nhiên sắp xếp trong phòng đã bị thay đổi, trong nháy mắt có thể nhìn thấy tất cả những bộ quần áo lòe loẹt của Tống Hạo, mà đồ đạc của tôi lại bị nhét vào trong thùng. Cậu ta nhướng mày nhìn tôi, vẻ mặt đắc ý. “Thế nào? Trông đẹp hơn lúc trước lúc đúng không?”

Tôi trả lời. “Xấu xí.”

12.

Ban đêm, Lâm Viễn trở về, trông có vẻ mệt mỏi.

“Lâm Viễn, việc kia không phải do em làm.” Tôi muốn giải thích, không muốn anh ấy hiểu lầm tôi. Lâm Viễn cau mày, tựa hồ đang tự hỏi tôi đang nói cái gì, một lát sau, trong mắt lại lộ ra vẻ không kiên nhẫn.

“Cô cho là tôi sẽ tin điều đó?”

Niềm hi vọng bị dập tắt, tôi nghĩ anh thật sự ghét tôi. Tôi á khẩu không trả lời được, cuối cùng đành leo lên giường.

13.

Vừa nhắm mắt chưa được bao lâu, ở eo truyền đến một cái chạm không hề nhẹ. “Nằm vào trong.”

Lâm Viễn khá cố chấp trong việc chọn vị trí ngủ, anh chỉ ngủ ở bên ngoài giường. Tôi im lặng nằm xuống, thận trọng mở miệng. “Trong nhà còn có những gian phòng khác, anh có thể …”

Tôi còn chưa nói xong, Lâm Viễn đã hừ lạnh một tiếng. “Đây là nhà của tôi, tôi muốn ngủ ở đâu thì ngủ ở đó. Hơn nữa, nếu không ngủ ở đây, cô lại đi cáo trạng với bà nội phải không?”

Tôi im lặng. Cho dù tôi nói gi, Lâm Viễn đều cho rằng tôi có toan tính. Nhắm mắt lại, nhưng không chìm vào giấc ngủ. Tôi cũng không thích ngủ bên trong. Nửa đêm, Lâm Viễn theo phương hướng độ ấm mà tiến gần đến chỗ tôi, thân thể của anh cực lạnh, ngay cả giữa mùa hè cũng không có nhiệt độ mà người bình thường nên có.

14.

Có lẽ tôi biết tại sao. Khi Lâm Viễn còn nhỏ, anh từng nuôi một chú chó nhỏ, là một con chó xù mà Lâm Viễn nhặt ở bên đường. Sau đó, việc này bị cha Lâm Viễn biết được. Cha của Lâm Viễn là một người đàn ông nghiêm khắc, những yêu cầu của ông ta đối với Lâm Viễn cực kỳ bi3n thái. Ông ta yêu cầu Lâm Viễn không được có cảm tình, ủng hộ câu nói gì mà “bất kể cảm tình gì, cũng là chướng ngại vật của sự nghiệp”.

Lại sau đó, con chó nhỏ được tìm thấy ở một gốc cây cổ thụ vào một ngày mưa, trong tình trạng đã chết. Bộ lông dính đầy lá rụng và nước mưa, khắp người lạnh toát. Ngày đó, là lần đầu tiên tôi thấy Lâm Viễn khóc, anh tựa đầu vào vai tôi, cổ áo tôi thấm đẫm nước mắt. Từ ngày đó, Lâm Viễn dường như đã thay đổi. Trở nên đa nghi, sợ lạnh, và lạnh lùng, anh bắt đầu am hiểu dùng mặt nạ ngụy trang bản thân, trên mặt luôn nở một nụ cười. Ngoại trừ ghét bỏ với tôi, thì mặt nạ của Lâm Viễn không thể chê vào đâu được. Tôi nghĩ rằng tôi khác với những người khác trong mắt anh. Lại có thể trở thành người có mưu đồ, làm người chán ghét trong mắt Lâm Viễn.

15.

Không có cái gọi là tuần trăng mật, đến việc qua loa anh cũng không muốn.

Lâm Viễn vẫn đi làm như thường lệ, còn tôi tận dụng kỳ nghỉ kết hôn của công ty để ở nhà xem Shin cậu bé bút chì và nấu nhiều món ăn

Khi Lâm Viễn trở về, tôi đang vừa xem Shin vừa cười lớn, anh ghét bỏ nhìn tôi một cái, hừ lạnh.

“Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn xem mấy thứ này?”

“Đừng cười nhạo người ta ngây thơ.”

Tôi đã quen với sự châm chọc khıêυ khí©h của anh, thản nhiên tắt tivi.

“Anh ăn cơm chưa? Đồ ăn đã chuẩn bị xong rồi.”

Lâm Viễn phớt lờ tôi và bước vào phòng làm việc.

Tôi ngồi xuống một mình, nhấc đũa lên bắt đầu ăn một bàn lớn đầy thức ăn.

Thật đáng tiếc.

Kỹ năng nấu ăn của tôi thực sự khá tốt.