Sau khi mọi việc đã được hoàn thành, tôi mua vé máy bay đi Pháp.
Thực ra, rất lâu về trước, giáo viên của tôi đã cho tôi cơ hội cố gắng ra nước ngoài bồi dưỡng vũ đạo, chỉ vì không nỡ xa nhà mà tôi không hạ quyết tâm.
Thế giới bên ngoài rất đẹp, tôi ở Pháp ba năm, cuối cùng cũng học được từ người khác cách yêu thương bản thân.
Trở về sau khi kết thúc việc bồi dưỡng ở Pháp, tôi đi cảm ơn ân sư của mình trước, sau đó ngựa không dừng vó nhanh chóng đi về phía căn hộ. Hôm nay có người xem phòng, vừa vặn đem bán căn phòng đi.
Lúc xuống lầu sau khi ký xong hợp đồng, tôi nhìn thấy Tống Diên, trạng thái của anh ta rất tệ, nhìn không giống vẻ trẻ trung đẹp trai như trước kia.
Anh ta nhìn thấy tôi thì kinh ngạc trong chốc lát, lại có chút lắp bắp: “Vãn Vãn, em… về rồi.”
Tôi không thích cách xưng hô của anh ta, hơi cau mày nói: “Ngài Tống, nếu anh không gọi tôi một tiếng chị, cũng nên vạch ra ranh giới với tôi mới đúng.”
*ý là iu con em thì phải gọi bả là chị á, chứ không phải gọi chị vì lớn tuổi hơn đâu nè, note lại nếu bà nào thắc mắc nha*
Sau khi hoàn toàn buông bỏ, tôi đã có thể nói chuyện với anh ta một cách thoải mái mà không có bất kỳ gáng nặng nào.
Biết bản thân lỡ lời, Tống Diên nói một tiếng xin lỗi, sau đó cười khổ nói: “Anh và Giai Giai đã chia tay rồi.”
Tôi có chút ngạc nhiên, nhưng nghĩ lại cũng cảm thấy bình thường, bây giờ tính cách Lâm Giai Giai tệ hơn nhiều so với trước kia.
Không muốn nói nhiều như vậy với anh ta, tôi mở miệng định nói tạm biệt, nhưng Tống Diên lại luống cuống cầu xin tôi:
“Lâm Vãn, em có thể gặp mặt mấy người dì Lâm một lần không?”
Tôi cau mày, cảm thấy có chút bực mình: “Khi đó đã nói không gặp lại rồi.”
Anh ta cầu xin tôi nói: “Chỉ gặp một lần là được rồi, bọn họ rất nhớ em.”
Tôi bè đồng ý, nhưng không phải vì mềm lòng, mà vì muốn hoàn toàn nói cho rõ ràng.
Anh ta cười vui vẻ, trên đường tiễn tôi, anh ta nói cẩn thẩn từng chút một: “Lâm Vãn, nếu năm đó anh không phản bội em, có lẽ bây giờ chúng ta đã có một đứa nhóc dễ thương rồi.”
“Không có nếu như.”
Tôi nói với vẻ mặt không hề thay đổi, vẻ mặt Tống Diên ngay lập tức trở nên u ám.
Xe đến nơi liền xuống, một mình tôi đi vào ghế lô, bố mẹ Lâm vẻ mặt kinh ngạc, nhiệt tình bảo tôi ngồi xuống, quá nhiệt tình thực ra cũng xem như là một biểu hiện xa lạ.
Bọn họ không ngừng tìm chủ đề nói, tôi sẽ lịch sự trả lời.
Mẹ Lâm thở dài nói: “Nói thật thì là chúng ta có lỗi với con, nếu như không phải vì chuyện đó, bây giờ con đã được chúng ta nuôi dưỡng thành nhà dương cầm tài ba rồi.”
Tôi cười nói: “Chính xác mà nói, nếu năm đó không phải Lâm Giai Giai bắt đầu kiên trì không từ bỏ piano, lớp dương cầm năm đó cũng không đến lượt tôi. May mắn thay, lúc tôi rời khỏi lớp học, ân sư của tôi đã gọi tôi quay lại và dạy tôi học miễn phí.”
Nói về những điều này, không phải ơn tình của bọn họ, tôi cũng sẽ không đổ lỗi cho bọn họ một chút nào