Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Câu Chuyện Nhỏ Ngọt Ngào Nào Không?

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hứa Nhất Hồi vẫn còn sợ bóng tối .

Sau khi cậu ta năm lần bảy lượt tạo ra một tiếng động lạ trong phòng khách rồi ngồi trên sàn nhà nhìn tôi một cách đáng thương, cuối cùng tôi đã thỏa hiệp.

Ngủ chung giường với cậu ta.

Nói cho cùng thì trong tâm trí của cậu ta cũng giống như một đứa trẻ bốn , năm tuổi vậy.Ngủ cũng cuộn tròn thành một đoàn, đôi khi còn có thể cướp chăn của tôi.Không chỉ cướp chăn, tướng ngủ còn cực kì khó coi.

Những ngày đầu tiên, buổi sáng thức dậy, tôi bị một người đàn ông cao 1m80 cả tay và chân đều quấn lấy tôi như con bạch tuộc, thiếu chút nữa tôi hất cậu ta xuống giường.

Lúc tôi thức dậy nghe tiếng thở dốc có vẻ như cam chịu của cậu ta , cố thoát khỏi vòng tay của cậu ta đi ra ngoài.

Quả nhiên, thói quen thật sự là một thứ đáng sợ.

Trước khi gặp cậu ta, tôi đã để cuộc sống của tôi tất cả mọi thứ như một mớ hỗn độn.

Và sau khi gặp cậu ta, tôi đã có một kỳ vọng.

Ví như,lúc tan tầm trên đường về, tôi sẽ mua cho cậu ta những thứ cậu ta thích ăn như bánh kem và trái cây nữa。

Khi đi ngang qua siêu thị, tôi sẽ tự hỏi liệu cậu ta đã dùng hết màu vẽ chưa?

Trong khoảng thời gian đó, tôi đã rất vui vẻ.

Lúc tôi bôi kem lên mũi cậu ta, cậu ta nhìn tôi trong sự bối rối khiến tôi cười như điên.Cười đến ngay cả chính mình cũng ngạc nhiên tại sao tôi lại có thể lại cười như vậy?

......

Tuy nhiên, cuộc sống luôn luôn như vậy.

Thuận buồm xuôi gió đối với tôi, luôn luôn là một mơ tưởng hão huyền.

Không biết từ khi nào, trong công ty bắt đầu tung tin đồn tôi là con gái của tiểu tam

Sau đó ngay cả đi qua căng tin, cũng có người nhìn tôi mà chỉ trỏ.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn chủ ý này là do người mẹ kế "tốt" kia của tôi ban tặng.

Bà ta đã bịa đặt rất nhiều chuyện không chỉ một lần để bôi nhọ tôi.

Ở trường trung học, Bà ta đã kéo biểu ngữ trước cổng trường ở kỳ thi tuyển sinh đại học của tôi, nói rằng tôi là con gái của tiểu tam.Thực chất là Bà ta mới là người làm tiểu tam, rõ ràng lúc mẹ tôi chưa qua đời Bà ta đã được ba tôi cưới vào cửa.Bà ta lại còn muốn đặt cái “danh hiệu” này lên đầu người khác.

Tôi đã suy nghĩ về chuyện biện minh và cũng muốn giải thích cho sự trong sạch của bản thân mình.Thế nhưng, khi Bà ta và ba tôi tay trong tay vô cùng thể hiện ân ái, thì giống như tất cả những lời tôi nói đều là lời nói dối vậy, đổi lại tôi chỉ nhận được chỉ ánh mắt khinh bỉ của người khác.

Lúc xế chiều, ở công ty tôi bị người quản lý gọi đến văn phòng làm việc.Người quản lý là một người phụ nữ bốn mươi hay năm mươi tuổi gì đó, rất nghiêm khắc với tất cả mọi người trong công ty, cô ấy dẫn tôi vào văn phòng.

Trong văn phòng , điều hòa được mở hết công suất.

Tôi đóng cửa kính lại.

Khi tôi nhìn người quản lý, tôi có nhìn thấy một chút bất đắc dĩ dấu sau lớp mắt kính mỏng của cô ấy.

"Chiều nay thu dọn đồ đạc, sau đó tìm tài chính kết lương đi.”

Tôi từng nghĩ mình sẽ bị sa thải, nhưng tôi không nghĩ rằng nó lại đột ngột như vậy.

Tôi muốn mở miệng hỏi cô ấy tại sao.

Kì thực tôi không làm gì sai, rõ ràng tôi cũng đã làm việc rất chăm chỉ.

Chỉ vì những tin đồn này, mà phải bác bỏ hết tất cả những nỗ lực của tôi sao?

tôi đã cố ra sức giải thích.

Thú thật để có được công việc này đối với tôi thật sự không phải là dễ dàng.

Cho nên tay tôi có chút run rẩy, đến cuối cùng vẫn là không cam lòng, cắn răng rồi ngẩng đầu nhìn người quản lý.

"Quản lý có thể nói cho tôi biết, vì sao?"

Cô ấy chỉ gõ nhẹ bút trên bàn, từng câu từng chữ.

"Năng lực của cô không đủ, không có gì nổi trội hơn."

Không đủ năng lực?

Nếu năng lực không đủ, sao vừa vào được làm nửa năm tôi liền trở thành tổ trưởng?

Năng lực không đủ tại sao mọi phương án của tôi gần như được thông qua?

Năng lực không đủ tại sao thưởng cuối năm, tôi giành được một khoản lớn?

Tôi hít một hơi thật sâu.

Kì thực, tôi muốn nói như vậy nhưng tôi không có gì để nói.

Nhưng rõ ràng đều không phải vậy

Khi ra khỏi văn phòng quản lý, có thể động tác của tôi có phần tức giận nên kéo cửa ra không chú ý sức lực.

Mặt dây chuyền của tôi đập trên cửa kính bị lắc lư.

Sau lưng tôi Người quản lý thở dài:

"Ngụy Nghiên Ba cô, chắc là người rất có quyền thế ."

Tôi dừng lại.

Định mở miệng, mới phát hiện chuyện gì cũng đều nghẹn nói không nên lời.

Lại là như vậy sao?

Mẹ kế muốn hãm hại tôi.

Cha ruột của tôi lại ngay bên cạnh, luôn cố gắng để hỗ trợ cho bà ta.
« Chương TrướcChương Tiếp »