Chương 18

Nghe ông cụ nói xong, Hứa Nhất nhất thời im lặng.

Cậu ta cụp mắt xuống, khẽ nắm lấy tay tôi, đầu ngón tay lướt qua lòng bàn tay tôi rồi nhéo một cái.

"Con, con vẫn chưa có theo đuổi được."

"..."

Lần này, ông cụ cũng im lặng.

Sau đó, ông giới thiệu cháu trai của mình với tôi giống như bán một sản phẩm.

"Cô bé, con có lo lắng gì không? Hữu Hạc nhà chúng ta rất là tốt."

"Khi còn bé, nó luôn đạt 100 điểm. Con cũng thấy tướng mạo của nó đấy là hàng nhất đấy."

"Con yên tâm gia đình chúng ta chủ yếu nhất là không thiếu tiền”.

"Ta biết các bạn trẻ bây giờ không quan tâm đến tiền nhiều, nhưng có câu nói, không có tiền thì tuyệt đối không thể..." ông cụ chưa nói hết câu đã bị Hứa Nhất cắt ngang.

"Ông nội, ông nên quan tâm mình đi. Con nghe anh trai nói người vừa từ chỗ đoàn kịch tới đây?"

"Vậy thì ông cứ nghe kịch tiếp đi, đừng nhìn bạn gái của con nữa."

Tôi còn chưa hỏi Hứa Nhất làm thế nào mà tôi đã trở thành bạn gái của cậu ta thì cậu ta đã nắm tay tôi rồi bước ra ngoài.

Tôi được cậu ta dẫn đi dọc theo con đường nhỏ lát đá trắng lượn qua mấy tầng nước.Bên ngoài xuất hiên một ngôi nhà cổ kínhTại sao nó ở bên ngoài.Vì nội thất trang trí hết sức hiện đại.

"Đây là phòng của tôi. Gia đình chúng tôi đến đây hàng năm để tránh mùa hè."

Hứa Nhất đưa tôi vào, ngồi trên giường ngước nhìn tôi.

Sau một hồi quan sát, cậu ta kéo cổ tay tôi, đầu nhẹ nhàng đặt lên bụng dưới của tôi, điều hòa không khí đang chạy vù vù, cổ tay tôi bị cậu ta nắm chặt, cảm xúc không thể diễn tả được...

Giọng nói bị bóp nghẹt của cậu ta vang lên.

"Nghiên Nghiên, vào lúc tôi ... mười bảy tuổi, trên đường về nhà, tôi bị người ta theo dõi.Tôi đã bị bắt cóc bởi ông chủ một công ty phá sản được gia đình tôi mua lại."

"Con gái của ông ta, do quen sống trong nhung lụa giàu sang nên không thể chịu đựng được gia đình bị phá sản nên đã tự tử.Ông ta phát điên và cho rằng mọi chuyện là lỗi của gia đình tôi nên bắt cóc tôi để trả thù”.

"Trong khoảng thời gian đó, không biết ông ta cho tôi uống thuốc gì mà khiến ý thức của tôi luôn không rõ ràng."

"Khi tôi tỉnh dậy, tôi đã ở một nơi hoàn toàn xa lạ.Sau đó, tôi dựa vào trí nhớ ít ỏi còn sót lại, tôi biết rằng mình có lẽ đã bị ông ta bán đến khu vực phía bắc Myanmar."

" Trong trí nhớ của tôi luôn là cái nắng nóng mấy ngày liên tục và những con đỉa sống dưới nước.Lúc đó đầu óc vẫn còn tỉnh táo, tôi bị bắt làm những công việc bẩn thỉu rồi còn bị người ta đánh chửi như một con thú."

"Tôi vẫn cố gắng tìm cách liên lạc với gia đình, cô biết đấy, tôi không muốn ngồi chờ chết."

"Vào thời điểm đó tôi đã thuyết phục hầu hết tất cả những người cũng bị bán làm lao động khổ sai ở đó, rồi bắt đầu một cuộc phản công từ bên trong, thành thật mà nói, đó là lần đầu tiên tôi đυ.ng vào súng và cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy có người chết trước mặt mình."

"Quả nhiên tôi tự cho mình là người thông minh, còn tưởng rằng đám người dùng súng để “diệu võ dương oai” cũng chẳng hơn gì bọn mua bán người kia."

"Tôi bị bán đứng, đại ca của bọn chúng đã bắt được tôi rồi sau đó tra tấn tôi. Bọn chúng nghĩ rằng tôi đã chết và ném tôi xuống cửa sông."

"Thực ra tôi chưa chết, nhưng đầu tôi bị vỡ, tôi chỉ có thể mơ hồ nhớ lại những ngày đó. Bọn họ mắng tôi là đồ ngốc rồi dùng chân đá tôi. Sau này, không biết tôi đã bị qua tay nhiều người bao nhiêu lần cuối cùng tôi cũng đã trở về lại Trung Quốc."

"Tôi lại bị bắt và phải làm công việc lao động cực nhọc, tôi bị đuổi ra khỏi trung tâm thương mại, bị những tên côn đồ đánh đập."

"Lần đó có lẽ quá đau đớn nên đến bây giờ tôi vẫn chưa nhớ lại toàn bộ."

"Cho đến khi ... có một người xuất hiện."

Cậu ta nắm lấy tay tôi siết chặt, giọng nói của cậu ta trở nên khàn khàn, tôi cảm giác cậu ta đang kiềm chế bản thân, kiềm chế điều gì đó.

"Cô ấy mỉm cười với tôi và đưa tôi về nhà. Cô ấy đã nấu thức ăn và mua cả quần áo mới cho tôi.Cô ấy cho tôi một quyển tập vẽ và một cây bút, vì vậy khi cô ấy đi làm tôi đã vẽ cô ấy, tôi sẽ vẽ cô ấy bất cứ khi nào mà tôi nghĩ đến cô ấy."

"Cô biết tôi thích cô ấy như thế nào không?, tôi chờ cô ấy về nhà mỗi ngày."

"Nhưng tôi là một thằng khốn nạn, tôi làm cho nhà cô ấy nát bét, tôi còn làm cô ấy tức giận nữa."

"Tôi."

"Tôi thậm chí không thể bảo vệ được cho cô ấy."

"Tôi còn quên cả cô ấy."

"..."

Máy điều hòa trong phòng vẫn kêu vù vù, một góc ánh chiều rực rỡ lọt qua khe cửa sổ.

Cậu ta ôm chặt lấy tôi.

"Tôi làm sao có thể buông tay?"

"Cô không biết tôi thích cô ấy đến mức nào đâu, cô ấy cũng không biết cô ấy có ý nghĩa như thế nào đối với tôi."

"Tôi là một tên vô lại, tôi hết lần này đến lần khác không muốn quay đầu lại."

"Ngay cả khi cô ấy từ chối tôi cả trăm lần thì tôi cũng chỉ muốn cô ấy, tôi sẽ đi theo cô ấy. Khi chúng tôi trở thành ông lão bà lão, tôi sẽ cướp chiếc xe lăn của cô ấy."

"Như vậy, cô ấy chỉ có thể ngồi trong lòng của tôi."

"..."

Gió núi gào thét, chuông gió ngoài hành lang đang đung đưa.

Cậu ta chỉ ôm tôi như vậy, nhưng chỉ cần tôi muốn rời đi, cậu ta sẽ càng ôm chặt tôi hơn.Tôi đưa tay lên từ từ vuốt ngọn tóc của cậu ta.

Tóc của chàng trai này thực sự rất mềm mại, cảm giác rất tốt.Cậu ta sững người trong giây lát, cái bóng dài rơi trên ánh sáng vụn vặt.

Tôi nhẹ nhàng nói với cậu ta.

“ Được."

“Nếu như sau này tóc bạc.Sẽ đi dạo với tôi nhé, Hứa Nhất."

....

Phiên Ngoại

Đêm đó khi ở nhà của cậu ta, Hứa Nhất đưa tôi đến ngôi nhà trên núi ngắm sao.Trong phòng của anh ấy có một cái cửa sổ trời.Nằm trên giường là có thể nhìn thấy các ngôi sao trên bầu trời.

Thế nhưng nhìn vào nó, tôi nhớ ra có điều gì đó không ổn.

"Hứa Nhất."

Tôi ngồi dậy và nheo mắt nhìn cậu ta.

"Không phải ông cụ cậu rất cưng chiều cậu sao? Chỉ vì cậu đã đổi tên mà ông cụ đã đuổi cậu ra khỏi nhà ư?”

“Cậu giả vờ đáng thương để lừa tôi sao?”

"Cậu ... đừng....."

Những lời tiếp theo chưa kịp nói của tôi đã bị chặn bởi môi của cậu ta.

Chàng trai này cười khẽ bên tai tôi, tay cậu ta bắt đầu không an phận.

"Suỵt, chị."

"Đêm còn dài, chúng ta cứ từ từ thảo luận."

...

Vào một ngày nào đó, tôi và Hứa Nhất cùng anh trai của cậu ta đề cập đến việc đổi tên cho Hứa Nhất.

Anh trai của Hứa Nhất trả lời:

"Đổi tên? Chỉ cần Hữu Hạc vui vẻ."

"Ông cụ nói có thể đổi tên thành Hứa Nhất cũng đều được."

.

.

HOÀN VĂN!