Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Câu Chuyện Nhỏ Ngọt Ngào Nào Không?

Chương 17

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ghế xe được làm bằng da, nghĩ về điều này thì chiếc xe trước đây của cha tôi cũng không tệ.

Nhưng tôi luôn đi bộ đến trường.Chỉ có em gái tôi là có xe chuyên dụng đưa đón.

Tôi đã lâu không gặp em gái cùng cha khác mẹ rồi, tôi nghe nói cô ta đã cố gắng quyến rũ Hứa Nhất, nhưng vô ích.

"Tránh xa tôi ra."

Hứa Nhất cau mày, đây là câu duy nhất mà cậu ta nói với cô ta.

Kỳ thực, tôi luôn biết rằng em gái tôi không thích tôi. Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần tôi có thứ gì, cô ta sẽ giành lấy.Tuy cô ta không thích nhưng vẫn cứ giành lấy, chỉ là không muốn tôi có được nó.

.........

Điểm đến là một biệt thự trên núi, lúc này đang là giữa mùa hè. Đoán chừng là người ta đang theo xu hướng nghỉ mát.Trong rừng núi không có người đi bộ, chỉ có chiếc xe của chúng tôi đang chạy trên con đường núi quanh co.

Khi leo đến sườn núi, tôi bỗng biết được đang ở đâu đó.Những ban công ven suối, suối nước trong veo và xanh biếc. Các khoảng sân bao gồm các tòa nhà cổ kính, bắc ngang qua dòng suối, nằm rải rác và tinh tế, những tán cây tươi tốt đung đưa dưới bóng cây. Thác nước đổ xuống những ngọn núi phía xa làm cho người ta mặc sức tưởng tượng bị bỏ rơi và lẻ loi.

"Cô Ngụy, đi theo tôi."

Có người bước tới mở cửa xe cho tôi, anh trai Hứa Nhất đứng trước mặt tôi, nhìn tôi mỉm cười.

Đi theo anh ta suốt chặng đường từ xa đến gần, mùa hè trên núi không nóng, đường di chuyển cũng được quy hoạch tốt để mọi người thuận tiện đi vào chỗ có bóng râm.

Cho đến khi tôi đến một căn nhà, tôi kéo tấm rèm đính cườm bên trong lên, tôi nghĩ đó là phòng trà. Anh trai Hứa Nhất đứng trước cửa, ý bảo, để tôi tự đi vào.

Do đi trong cái nóng oi ả một lúc lâu nên khi vừa bước vào không khí mát lạnh của điều hòa đã lùa qua khe cửa, khá là dễ chịu.

Nhưng mà, nhìn thấy ông cụ ngồi ở trước bàn trà, trong lòng tôi lại có chút lạnh lẽo.Ông cụ chỉ nhàn nhạt nhìn tôi nhưng tôi đã cảm nhận được cảm giác áp bức rồi.

"Ngồi đi."

Ông cụ chỉ vào ghế cạnh bàn trà, tôi mới vừa xách nhẹ váy đi vài bước, còn chưa ngồi xuống cửa đã bị kéo mạnh ra.

Hứa Nhất thở hổn hển bước vào, đôi mắt cậu ta sáng lên khi nhìn thấy tôi.

Đi tới kéo tôi ra sau lưng cậu ta.

"Ông định làm gì cô ấy?"

Khi nghe câu này, não bộ của tôi lập tức nghĩ đến các kiểu cuộc xung đột trong gia tộc, thanh thiếu niên nổi loạn bỏ trốn theo người yêu giống các bộ phim truyền hình khác.Nhưng trái lại là giọng điệu của ông cụ ngồi ghế chính, cực kì vô tội.

"Làm, làm cái gì? Ta đây chính là mời cháu dâu uống trà? Ta còn đem các loại trà ngon nhất ra nữa ."

"..."

"Hữu Hạc, Ta biết con có bạn gái. Con không thể để cho ta xem người con yêu như thế nào một chút sao? Tại sao con không cho ta xem?"

"..."
« Chương TrướcChương Tiếp »