Chương 10

Lúc về đến nhà, sàn nhà vẫn còn bừa bộn.

Tôi thẩn thờ nhìn, khi đó quá gấp gáp đi tìm cậu ta, lúc tìm ô, tôi đã làm ngã một cái tủ giày.Tôi đặt túi xách xuống sàn nhà và đi vào trong.

Bút màu mua cho Hứa Nhất còn mới , còn chưa mở ra dùng.Quần áo mua trên mạng cho cậu ta ,đang trên đường đi còn chưa giao tới.

Bên cạnh bàn trà ,bột mỳ rãi đầy sàn ,quyển tập vẽ tranh kia nằm lẳng lặng ở đó. Tôi bước tới mở nó ra, trang cuối cùng.

Cậu ta viết từng nét một "Thích".

......

Ngày hôm sau khi đến cục cảnh sát ghi chép mọi việc, quả nhiên không ngoài dự đoán của tôi,tôi lại gặp Hứa Nhất.

Hôm nay cậu ta mặc áo sơ mi màu đen, rũ mắt ngồi ở đó, cả người đều tản ra một loại khí chất người lạ không thể đến gần.

Rất kỳ lạ, rõ ràng là cùng một người, nhưng lại hoàn toàn không giống trước kia.

Trên trán cậu ta quấn mấy lớp băng gạc, có lẽ là bị đánh từ ống thép tối qua.

Thực ra cảnh sát cũng không có hỏi gì tôi nhiều lắm, tôi nói rõ mọi thứ từ lúc gặp và đưa Hứa Nhất về nhà tôi ở như thế nào cho bọn họ biết.Khi ra khỏi đồn cảnh sát, tôi chờ ở cửa một lúc đến khi Hứa Nhất đi ra.

Cậu ta thản nhiên liếc tôi một cái.

"Hứa Nhất...".

"Tên tôi không phải là Hứa Nhất."

Giọng nói của cậu ta có chút nhẹ,nhưng lại càng không kiên nhẫn.

Đúng vậy,cậu ta không gọi là Hứa Nhất, nhưng tôi đã quen gọi cậu ta như vậy.

"Đường, cậu Đường , đây là quyển tập vẽ của cậu để lại ở nhà tôi, còn có quần áo mua cho cậu, còn chưa dùng tới. Dù sao tôi cũng không mặc được, nên mang đến cho cậu...".

Tôi đưa cho cậu ta cái túi tôi mang theo, cậu ta chỉ nhìn xuống tôi.

Trước kia tôi luôn cảm thấy đôi mắt của Hứa Nhất rất đẹp, rất sáng, giống như có vô số ngôi sao vụn vặt.Hiện tại ánh mắt Hứa Nhất cũng rất đẹp, chỉ là giống như một hố sâu nhìn không thấy đáy.

Cậu ta thở dài.

"Cô cảm thấy tôi hiện tại còn cần mấy thứ này sao?"

" Cô Ngụy, nếu có thời gian sắp xếp những thứ này, sao cô không làm lại tóc của mình một chút đi”.Về phần tôi, cô không cần đem tâm tư của cô để trên người tôi nữa đâu."

"Vô dụng, cũng không cần thiết."

「......」

Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng cậu ta khi cậu ta rời đi, quả nhiên tính tình của cậu ta không tốt, nói chuyện cũng rất thẳng thắn.

Thế nhưng, Hứa Nhất.

Là cậu muốn gọi tôi là chị, là cậu sợ sấm sét sau đó đem tôi đè xuống đất, là cậu muốn ôm tôi ngủ, là cậu luôn tràn đầy vui mừng mỗi lần chờ tôi về nhà.

Cậu là người trêu chọc tôi trước.

Là cậu làm cho tôi đối với một cuộc sống bộn bề này bỗng nhiên có hy vọng.

Bây giờ cậu nói đi là đi, cậu nói không cần là không cần.

Tôi đã đi đến tiệm cắt tóc và cắt tóc ngắn.

Thợ cắt tóc nói rằng chiếc kéo mà những người kia cắt tóc tôi đã khiến tóc tôi hoàn toàn lộn xộn.vì vậy nếu có sữa lại thì cũng chỉ có thể cắt cực ngắn

Đại khái là cắt ngắn đến sát, gần bên tai.

Mái tóc vốn dài đến thắt lưng của tôi, thoáng cái bị cắt ngắn như vậy, trong lòng tôi vẫn khó tránh khỏi đau đớn.Sau chuyện này, tất nhiên tôi đã gọi điện thoại cho cha tôi để tranh cãi.Điều buồn cười chính là lần đầu tiên, sau hai năm hai cha con gọi nói chuyện với nhau chính là cãi nhau, mà cha tôi chỉ nói với tôi một cách vô cùng lạnh lùng.

"Chỉ Tóc thôi mà, bao nhiêu tuổi rồi còn để ý cái này”.

......

Tôi tức giận đến nỗi suýt đập điện thoại ra ngoài cửa sổ.

Sau đó, tôi đã nhịn được, tôi không có tiền.

Tôi mua điện thoại di động này bằng tiền riêng của mình, chỉ vì tức giận với bọn họ mà đập hư,thì không đáng.

Tôi phải đi tìm việc làm, còn phải tìm một công ty không liên quan gì đến công ty của cha tôi. Sơ yếu lý lịch của tôi thực sự mà nói nó rất đẹp, giống như một người mới vào làm, ở nơi làm việc đã đắc tội với “một con cáo già” trong trung tâm mua sắm.

Công ty nhỏ không dám chọn tôi, các công ty lớn thì xem xét các khía cạnh hợp tác với cha tôi họ cũng sẽ không nhận tôi.Thật buồn cười, cha tôi vừa dung túng mẹ kế hãm hại tôi, vừa ép tôi trở về nhà vào công ty riêng của cha tôi làm việc.

Sau lần thứ sáu vấp ngã, tôi mới mất mát phát hiện ra mình rất phù hợp với bốn chữ "Chó nhà có tang",có nhà mà không thể về.Tôi đã từng nghĩ rằng có một người khác cũng giống như tôi, là một người vô gia cư cho đến khi cậu ta rời bỏ tôi mà đi.

Người duy nhất bị vứt bỏ, chỉ có tôi.