Chương 6

16.

Năm nay vì có thêm một em trai nên hơi nhàm chán, tôi không thể nói chuyện lớn tiếng chỉ sợ làm ầm ĩ với em trai.

Sau đó tôi tìm một lý do để đi ra ngoài chơi, rất nhiều ngôi nhà cũ của Nam Anh đều treo đèn đầy màu sắc đêm giao thừa Nam Anh cũng có rất nhiều cửa hàng mở.

Để sống.

Tôi đi bộ không mục đích và cuối cùng tôi thấy một hình ảnh quen thuộc. Yến Chấp.

Tôi đang chuẩn bị đi về phía cậu ta, kết quả bên cạnh Yến Chấp có một nữ nhân thoạt nhìn gần bốn mươi tuổi.

Yến Chấp hút thuốc không giống như lúc trước đứng ở trường đứng thẳng, mà là cà lơ phất phơ còn mang theo một nụ cười trào phúng.

Tôi nhìn cậu ta, cậu ta không chú ý tới tôi, tôi nhìn một hồi, sau đó nữ nhân kia đạp chân rời đi Yến Chấp sau khi cậu ta đi cả người thoạt nhìn đều suy sụp một chút.

Yến Chấp chú ý tới tôi cũng đi về phía tôi.

"Sao lại ở chỗ này?" Yến chấp hỏi tôi.

"Trong nhà nhàm chán liền nhàn rỗi không có việc gì đi ra."

Yến Chấp thở dài tôi nhìn anh không biết nói gì cuối cùng luyện hơn mười lần trong đầu tôi chậm rãi mở miệng.

"Như thế nào, Yến đại học bá thương tâm? Có muốn mượn bả vai tôi một lát không?" Tôi nói đùa.

Kết quả Yến Chấp thật đúng là tựa vào vai tôi, vịn tay tôi, tay quý ông.

Tôi cứng đờ vốn cũng chỉ là nói giỡn, không nghĩ tới Yến Chấp thật sự dựa vào bả vai tôi.

"Bạch Tụng Dục." Yến cố dựa vào tôi gọi tên tôi.

"Ừ?"

"Bạch Tụng Dục."

「Làm sao vậy?" Tôi không hiểu tại sao cậu ta lại hỏi tôi hai lần, mặc cho cậu ta dựa vào như vậy và lần này tôi đã cố gắng nhiều hơn, khuôn mặt không đỏ.

"Nếu như cậu, cậu nguyện ý nói có thể cùng tôi nói chuyện tâm sự."

Yến Chấp buông tôi ra, nhìn tôi ở cự ly gần năm giây liền nắm tay tôi tìm được một chỗ trống không có người.

"Bạch Tụng Dục quan hệ của ba mẹ cậu rất tốt."

Tôi biết tôi không cần trả lời ngay bây giờ

"Ba tôi ở bên ngoài nuôi tiểu tam, hết lần này tới lần khác mẹ tôi còn chậm chạp không muốn ly hôn, tôi khi còn bé tưởng là yêu sau này mới biết được thì ra có tiền liền có thể để cho một người một lòng một lòng."

Ba của Yến Chấp rất thích Yến Chấp, kỳ thật Yến Chấp càng yêu ba mình hơn, nhưng dù sao bà cũng là mẹ của anh, làm sao anh lại mặc kệ bà.

"Vừa rồi bà ấy tới tìm tôi bảo tôi tiêm chút đồ cho tiểu tình nhân kia của ba tôi, để cho nàng vĩnh viễn tật nguyền."

"Đó là vi phạm pháp luật." Tôi không sợ Yến Chấp Chân đi làm như vậy, bởi vì Yến Chấp chính là Yến Chấp sẽ không bị người khác nói chi phối.

Đương nhiên nhiều năm sau "Yến chấp sẽ không bị bất luận kẻ nào nói mà chi phối" cũng bị tôi phủ định trên thế gian luôn có ngoại lệ.

"Ừm, tôi biết, tôi liền nói tôi ghi âm nếu cậu thật sự làm như vậy tôi liền báo cảnh sát."

"Vậy cậu đã ghi âm chưa." Tôi không hoàn toàn tin tưởng vào âm thanh của yến tịch.

"Không có" Yến chấp dừng một chút "Cậu ngu xuẩn."

Sau đó, tôi và Yến Chấp ngồi cùng nhau, im lặng.

"Bạch Tụng Dục."

「Làm sao vậy?"

"Chúc mừng năm mới, chúc cậu tuổi luôn bình yên."

"Chúc mừng năm mới, cậu cũng vậy."

Yến Chấp nói chuyện luôn thích gọi tên tôi trước sau đó chờ tôi đáp lời anh ta một tiếng cậu ta mới nói ra những gì cậu ta muốn nói.

Tên tôi được cậu ấy đọc ra, tôi sẽ cảm thấy hạnh phúc.

"Bạch Tụng Dục." Yến chấp nhắm mắt lại, lại nhìn tôi.

「Làm sao vậy?"

"Đêm nay ánh trăng thật đẹp."

Cậu bỏ lại những lời này rồi nói lời tạm biệt với tôi, tôi nghe hiểu câu trong "Là Hạ Mục Sấu Thạch" anh nói anh thích tôi.

Sau khi tôi trở về còn vui vẻ thật lâu, che đầu trong chăn lại ngây ngốc nở nụ cười.

Sau năm mới, chúng tôi lại đi học nhìn thấy Yến Chấp lần đầu tiên, tôi nhìn bốn phía không có ai liền hướng về phía Yến Chấp chạy tới tôi đυ.ng vào cậu ấy.

Yến Chấp sờ sờ đỉnh đầu tôi khóe miệng nhếch lên.

Rốt cuộc tôi chưa từng yêu đương, sau đó mỗi ngày đều nói với Bồ Ninh để Bồ Ninh giúp tôi, Bồ Ninh là bằng hữu duy nhất sau khi đến trường này.

Sau khi quen thuộc, tôi và Bồ Ninh tan học cùng nhau đi vệ sinh cùng nhau ăn cơm cùng nhau thậm chí ngay cả tan học, Yến Chấp cũng phải đợi đến khi tôi và Bồ Ninh ở một ngã ba chia tay rồi mới tiếp tục đi theo tôi.

Lâu như vậy Yến Chấp chung quy vẫn chịu không nổi.

Sau khi lớp toán kết thúc, tôi quay đầu nói chuyện với Bồ Ninh, Yến Chấp kéo tay tôi dưới bàn học từng chút từng chút ấn ngón tay tôi lại đan mười ngón tay với tôi.

Tôi quay đầu lại nhìn cậu ta thấy cậu ta không có biểu tình gì, liền cùng Bồ Ninh nói chuyện.

Nếu tôi quay đầu lại một chút tôi sẽ thấy sắc mặt cậu ta không đẹp, vẻ mặt đen nhánh nắm tay tôi cũng siết chặt.

Tôi liếc cậu ta một cái, cậu ta cũng không buông tay, cứ như vậy nắm.

Lúc tan học, đợi đến khi Bồ Ninh đi rồi tôi vốn tưởng rằng cứ như vậy cùng Yến Chấp đi một đoạn không nghĩ tới Yến Chấp đột nhiên đem đầu tôi ấn vào trong ngực cậu ta.

"Hôm nay tôi kéo tay cậu, cậu không để ý tới tôi." Ngữ khí Yến Chấp vẫn nhàn nhạt còn mang theo chút ủy khuất.

"Tôi, tôi làm sao không để ý, không phải quay đầu nhìn cậu sao."

"Cậu đối với Bồ Ninh thì tốt như vậy cậu còn cùng cô ấy ăn cơm."

"Đây không phải là tình bạn bình thường giữa nữ sinh sao."

"Vậy tình bạn bình thường giữa nam nữ bằng hữu, sao cậu không cùng tôi ăn cơm."

Tôi cố gắng tránh vòng tay của cậu ta và nhìn chằm chằm vào cậu ta.

"Vô lý gây sự." Tôi liền thiếu tròng mắt trừng mắt nhìn cậu ta.

"Cô ấy đều có thể gọi cậu là Dục Dục, tôi vì sao không thể."

"Ở trường bị người ta nghe được thì làm sao bây giờ."

"Cậu sợ sao." Yến Chấp nhìn tôi.

Trong thực tế, tôi sẽ không sợ cha mẹ tôi sẽ không ngăn cản tôi yêu, họ rất tốt với tôi.

"Không, nhưng mà cậu vẫn không cho phép gọi tôi là Dục Dục."

Yến Chấp rũ mắt xuống giống như một cún con tôi không khỏi run rẩy, hai hình tượng trước đó của Yến Chấp không hợp với chuyện này.

"Yến chấp?".

"Ừ?"

"Cậu không phải là có, nhân cách phân liệt chứ...".

Yến chấp nghi hoặc nhìn tôi sau đó cười ra tiếng.

"Tôi biết cậu đang suy nghĩ cái gì ở trường học bộ dáng kia là bởi vì trong trường học không ai có thể làm cho tôi cảm thấy hứng thú. Ở bên ngoài lại là một bộ dáng khác là bởi vì sau khi lăn lộn với bằng hữu lâu ngày bị bọn họ lây nhiễm nhưng vừa rồi là bởi vì tôi rất ủy khuất, bọn họ nói là nam chủ tiểu thuyết gì nói tôi hẳn là cao lãnh, nhưng Dục Dục tôi là người tôi có rất nhiều cảm xúc nhưng loại cảm xúc này chỉ với một mình cậu."

Tôi nghe xong mặt đỏ bừng, che mặt, "Nói không thể gọi tôi dục dục."

"Vậy gọi là cái gì, gọi là bảo bối?"

Tôi ba một tiếng vỗ vỗ ngực cậu ta, "Yến Chấp giữ giá mà đi xào rau."

Yến Chấp nắm tay tôi, vừa mới khai giảng không bao lâu, một hai tuần trước vẫn có chút lạnh tay tôi và tay anh ấy đều ở trong túi anh ấy.

"Bảo bối."."

"Quên đi cậu vẫn nên gọi tôi là Dục Dục đi bảo bối nghe rất không được tự nhiên."

"Ừm, Dục Dục bảo bối."

......

"Yến chấp hiện tại lập tức lập tức cậu đá cái từ bảo bối này ra khỏi đầu cậu."

17.

Sau khi về nhà tôi cũng không che giấu, trực tiếp đem chuyện của tôi và Yến Chấp nói cho mẹ tôi biết mẹ tôi cũng không mắng tôi "Cậu ấy đối xử tốt với con."

Tôi gật đầu.

"Con cảm thấy sau này hai người sẽ kết hôn sao."

Tôi sửng sốt tôi không biết thực sự nhưng tôi vẫn gật đầu.

"Con thích cậu ta sao."

Thôi hung hăng gật đầu.

Sau đó mẹ tôi liền nở nụ cười "Tên gì, cao bao nhiêu, thành tích tốt không, nhà ở đâu."

"Mẹ, mẹ là biểu tình gì vậy."

"Dục Dục nhà tôi thật vất vả mới có người thích, tôi kích động nha."

Sau chuyện này Yến Chấp ở trường cũng dính lấy tôi, tan học cũng dính lấy tôi tuy rằng tôi và cậu ấy đến nay cũng chỉ nắm tay, ôm lấy, không có hôn hay lên giường.

Lớp 12 rất bận rộn đặc biệt là học kỳ tiếp theo tôi về cơ bản mỗi ngày đều giải đề, mà Yến Chấp liền vẻ mặt oán giận nhìn tôi tựa hồ đang nói ra tôi lạnh nhạt với cậu ta.

Bồ Ninh biết chuyện của tôi và Yến Chấp, mỗi ngày đều nhìn chúng tôi giống như nhìn thấy idol của fan của cô ấy, hận không thể nhìn thấu tôi và Yến Chấp.

Học kỳ năm lớp 12 Yến Chấp còn có thể ngăn cản tôi giải đề, hận không thể tôi treo trên người cậu ta, học kỳ tiếp theo Yến Chấp không chỉ không ngăn cản tôi, còn sửa sang lại điểm kiến thức của các môn cho tôi đối với tôi mà nói có thể hữu dụng.

Yến Chấp không có việc gì cọ cọ trên người tôi một đôi mắt màu trà nhìn tôi, Yến Chấp người này đi rõ ràng thoạt nhìn chính là băng sơn mỹ nhân hình, kết quả cư nhiên còn có thể làm nũng, làm nũng tôi căn bản là chống đỡ không nổi.

「yu yu。」

"Ừ?"

Yến Chấp nhìn tôi với vẻ mặt u oán, tôi cũng không hiểu cậu ta bị làm sao.

"Cậu không có cùng tôi làm nũng."

Tôi suy nghĩ nghiêm túc như thể không có.

"Tôi cùng người khác cũng không có làm nũng." Loại chuyện làm nũng này tôi căn bản sẽ không biết hay là đừng mất mặt.

"Nhưng tôi cũng chưa từng làm nũng với người khác, tôi chỉ làm nũng với một mình cậu, cậu cũng không có làm nũng với tôi."

Từ sau khi ở bên Yến, lúc tôi bình tĩnh nói chuyện cũng không lắp bắp còn có thể nói đùa, biết cười ngỗng, tôi không biết làm nũng với cậu ta như thế nào, tôi đã chuẩn bị xong một làn sóng diễn xuất lúng túng khi thầy giáo đến.

Tôi đắc ý nhìn Yến Chấp muốn tôi làm nũng đợi đến kiếp sau đi cậu vẫn là.

Lớp 12 không có đại hội thể thao, huống chi đại hội thể thao nói chung là học kỳ trước.

Sau giờ học, Yến cố chấp quấn lấy tôi nhất định muốn tôi làm nũng với cậu ấy, giọng cậu ấy rất nhỏ, người phía sau hoàn toàn không nghe thấy.

Thanh âm tôi mềm nhũn "Tôi làm nũng với cậu a, ca ca."

Lúc gọi ca ca giọng điệu của tôi cố ý giơ lên một chút, Yến Chấp nghe được liền quay đầu đi lỗ tai nhuộm một tầng màu đỏ nhạt.

18.

Sau khi chuyện này qua đi Yến Chấp đặc biệt thích tôi gọi cậu ấy là anh trai, cho nên sau khi tôi lạnh nhạt với cậu ấy, tôi phát hiện tôi chỉ cần gọi một tiếng anh trai là cậu ấy liền thỏa hiệp với tôi.

Kỳ thi tuyển sinh đại học đến, mẹ tôi cũng giống như không phải mẹ ruột căn bản không hỏi thành tích của tôi chỉ nói "Khi nào đưa cậu ấy về xem mắt."

Tôi nói, "Chờ một chút."

Lúc thi đại học, Yến cố chấp sờ sờ đầu tôi bảo tôi đừng căng thẳng.

Kỳ thật tôi thật đúng là không khẩn trương, khi thi cử bình thường giống nhau có yến chấp nhất toàn bộ trạng nguyên đều cùng tôi.

Tôi gọi Yến Chấp"Yến chấp, cậu có thể thi đỗ Trạng Nguyên không."

Yến cố chấp cười tủm tỉm nhìn tôi, "Cậu chỉ là trạng nguyên nào?"

"Giáp Quyển?".

Yến Chấp lại vỗ vỗ đầu tôi "Có nơi Yến Chấp ca ca của cậu, sẽ không có người khác có thể thi đỗ Trạng Nguyên."

Yến chấp... cậu ta thực sự có thể sống cả đời.

Kỳ thi tuyển sinh đại học mọi thứ đều thuận lợi, tôi vốn tưởng rằng mẹ tôi sẽ không đến đón tôi nhưng bà ấy lại đến tôi còn có chút thẹn thùng liền để cho Yến Chấp đi trước.

Khi kiểm tra điểm số khó tránh khỏi có chút căng thẳng nhỏ, tôi muốn xem tôi ngày đêm học tập điểm số có tiến bộ hay không.

Thời điểm tra điểm hệ thống sập, tôi lại chờ rất lâu lúc điểm số xuất hiện tôi nhìn thấy mấy acc*

Tuy rằng đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng thật sự nhìn thấy mình vào top 50 toàn tỉnh vẫn rất kích động.

Khi điểm số xuất hiện, tôi đã được 714, điểm số cao nhất tôi đã làm trong cuộc sống của tôi là trong kỳ thi tuyển sinh đại học.

Mặc dù toán học không làm tốt, nhưng các môn khác có điểm số cao bất thường.

Tôi cũng rất phấn khích B lớn, A lớn, A và B lớn song song là các trường đại học tốt nhất trong cả nước.

Chỉ có điều hai trường đại học này không ở cùng một thành phố.

Tôi gọi điện thoại Yến tiếp nhận.

"Yến chấp, cậu thi bao nhiêu điểm a."

「721。」

"Oa a, Yến Chấp ca ca thật lợi hại nha." Tôi kẹp chặt cổ họng nói chuyện muốn đùa giỡn Yến Chấp.

"Vậy Yến Chấp ca ca của tôi lợi hại như vậy, cậu có muốn tôi thưởng cậu hôn hay không."

Lâu như vậy tôi cũng không cùng Yến Chấp hôn, nhưng suy nghĩ một chút "Dừng lại, đề tài này sau này lại nói chuyện."