Chương 1
Cố Cách không nghĩ tới có thể nhìn thấy Bạch Đốc ở nơi tường gạch đổ nát này, chỗ này tuyệt đối không thích hợp để cậu xuất hiện.
Lá cây rụng xuống đậu trên vai Bạch Đốc nhưng cậu vẫn ngẩn người không nhúc nhích, phảng phất như nhìn như vậy đã lâu. Cố Cách xuyên thấu qua ánh mắt cậu như thấy được tửng mảng tường trắng bong ra từ chân tường cũ kỹ.
Cậu đương nhiên không nên như vậy, Cố Cách vẫn còn nhớ rõ, trong lĩnh vực của Bạch Đốc cậu chính là thủy chiều đang lên, có thể hô mưa gọi gió, nhưng hắn đã cảm thấy mệt mỏi khi phải gượng ép chính mình nở nụ cười với cậu. Ngày đó ở cùng nhau rõ ràng là lạnh lùng như vậy, cũng chỉ có mình hắn đa tình.
Ở bên hắn vài năm như vậy, quả thật là đã làm khó cho cậu.
Cố Cách không để ý, thản nhiên thoáng nhìn, cũng lười thay đổi biểu cảm. Con đường nhỏ hẹp, Cố Cách thấy người kia không có ý nhường đường liền bước qua sát vai cậu.
Con chó lớn lông vàng trong góc nhìn thấy Cố Cách, do dự sủa hai tiếng, bắt gặp đối phương quay đầu liền thè chiếc lưỡi hồng hồng tỏ ra vui mừng vội chạy đến nhào lên người Cố Cách.
Bạch Đốc nâng lên tay phải cứng ngắc, có chút vô lực muốn giữ người kia lại. Bạch Đốc chưa từng thấy Cố Cách như vậy, cậu còn tưởng rằng mình đã nhận lầm con người lạnh lùng kia.
Cậu biết Cố Cách sẽ không dễ dàng tha thứ cho mình, cậu vẫn luôn biết điều đó. Cho nên khi nhìn thấy người kia, cậu không biết phải làm sao để đối mặt với hắn. Trái tim giống như bị hung hăng bóp nghẹt, rồi lại bị nhồi đầy một thứ cảm xúc không tên, vừa ấm áp vừa đau đớn, tựa như chết đi sống lại vậy.
Cố Cách vẫn giữ nguyên biểu cảm bình tĩnh lạnh nhạt, giống như trời có sụp xuống trước mặt cũng không phải chuyện đáng để hắn nâng mí mắt. Bạch Đốc may mắn đã nhìn qua hết các biểu tình của hắn, bất luận là vui, buồn hay tức giận đều giống một bức họa.
Nhưng hôm nay, hắn đối với cậu lạnh lùng như người qua đường, mà cậu giống
như cũng không thể đi vào trong lòng hắn một lần nữa.
Nghĩ đến đây, Bạch Đốc đau đớn đến ngón tay không chịu được cũng cuộn lại.
Con chó lớn vẫn quấn lấy Cố Cách không rời, cái đuôi xinh đẹp giống như một chiếc quạt vàng phe phẩy. Bạch Đốc chậm rãi đi qua, mấp máy môi mãi mới có thể nói ra một câu.
“Bão Bão rất nhớ anh.”
“Ừ.” Cố Cách không lạnh không nóng đáp lời, “Tôi cũng rất nhớ nó.”
Bạch Đốc nhìn một bên sườn mặt Cố Cách, khó chịu không nói nên lời, cậu rất nhớ người kia, rất muốn được nghe thanh âm của người kia, lại sợ bỏ lỡ cơ hội.
Con chó rướn chân trước đặt lên đầu gối Cố Cách, liếʍ liếʍ mặt hắn, lắc lắc mông không ngừng chui vào lòng hắn. Đã trấn an nó một lúc mà nó vẫn không chịu yên, Cố Cách nhìn đồng hồ, có chút bất đắc dĩ.
Cố Cách ngẩng đầu, vươn tay ra hiệu với với người đàn ông vẫn không nhúc nhích bên cạnh.
Trong nháy mắt toàn bộ thần kinh của Bạch Đốc đều căng thẳng, cậu máy móc đưa tay ra muốn đỡ người kia đứng dậy.
“Đưa vòng cổ của Bão Bão cho tôi.”
“… Ah”, Bạch Đốc thu tay lại, xấu hổ cọ cọ ống quần, vành tai cùng đôi mắt đều đỏ lên.
Cố Cách đeo vòng cổ cho Bão Bão, dùng lực xoa xoa đầu nó vài cái mới đưa dây buộc cho Bạch Đốc. Hắn cũng không để ý áo sơ mi nhăn nhúm, liền xoay người bước đi.
Bạch Đốc muốn mở miệng lại phát hiện không có lý do gì để giữ hắn lại. Cậu bị Bão Bão lôi kéo một đoạn đường, Cố Cách cũng không quay đầu lại.
Cuối cùng Bạch Đốc đành phải đứng lại, vẻ mặt cô đơn khổ sở.
“Không cần vội…” Thanh âm Bạch Đốc có chút kìm nén, cậu nhẹ nhàng đung đưa dây buộc trong tay, “Tao sẽ giúp mày mang anh ấy trở về.”