Chương 6

“Vậy hoa này thì sao?”

Lương Phùng trầm giọng hỏi cô.

“Không sao, xui xẻo này cứ để em ôm lấy, em nhận nhé.”

Hứa Tương Khán ôm chặt bó hoa trong tay, rồi cùng anh bước ra ngoài.

Vừa bước ra khỏi cổng trường, ngoài trời nắng chang chang.

Bão giông qua đi rồi sẽ có cầu vồng.

Trên bầu trời, cầu vồng đang treo lơ lửng giữa những tầng mây.

Lương Phùng hớn hở chỉ vào cầu vồng đằng xa và nói với Hứa Tương Khán: “Em nhìn kìa, là cầu vồng đó. Bạn cùng bàn nè, mau ước một điều đi!”

Hứa Tương Khán nhìn cầu vồng, cười cười, nhẹ giọng nói: “Vừa nãy em đã ước rồi.”

“Cây bằng lăng đằng xa tít tắp, có bươm bướm cũng có ước nguyện.”

“Những gì anh nói, em đã ước xong rồi.”

Đôi mắt cười cong cong của Hứa Tương Khán chăm chú nhìn Lương Phùng.

Lần đầu Lương Phùng được chiêm ngưỡng Hứa Tương Khán nở nụ cười vui vẻ như vậy trước mặt mình, nhất thời sửng sốt, lúc anh ý thức lại thì Hứa Tương Khán đã đi xa.

“Này, bạn cùng bàn nhỏ, chờ anh nữa, em còn chưa ước mà?”

Hứa Tương Khán quay đầu nhìn anh, đôi mắt cong cong như mảnh trăng non: “Nói ra điều ước sẽ không còn linh nữa đâu.”

Lương Phùng tăng tốc đuổi theo cô, luôn mồm khen ngợi: “Bạn cùng bàn của anh thông minh thật đấy.”

——

Chuyện giữa Trần Sâm và Tần Hân đã thực sự đi vào ngõ cụt.

Trần Sâm đã nhiều lần đến chỗ Tần Hân, viết cả xấp thư xin lỗi, tặng đồ ăn vặt, thậm chí còn nhiều lần chặn cô ở trước cổng trường, nhưng không có ngoại lệ, mỗi lần thấy anh ta làm việc này Tần Hân vẫn luôn nhìn lại bằng vẻ ngoài thờ ơ, chờ đến khi anh ta đòi hòa giải xong, Tần Hân sẽ lạnh lùng nhìn anh ta rồi lạnh lùng đáp: “Cậu làm mấy việc này không thấy chán à?”

“Trước kia người làm những chuyện này đều là tôi, ngày ngày vẫy đuôi nịnh nọt cậu, đuổi theo cậu, luôn nhún nhường cậu vẫn là tôi, người luôn giúp cậu viết thư tình tán gái cũng là tôi, giở giọng xin xỏ cậu chỉ vì muốn được ngồi yên sau xe cậu cũng là tôi……”

“Nhưng vốn dĩ tôi không nên hèn mọn như vậy, cho nên, cậu xem, tôi làm nhiều việc như vậy, đợi lâu như vậy, cậu có từng quay đầu nhìn lại tôi chưa? Chưa từng.”

Khi Tần Hân nói điều này, mắt cô không biết từ bao giờ đã đỏ lên.

Cô bình tĩnh lau hốc mắt, rồi tiếp tục nói.

“Cuối cùng, cậu cũng chỉ vì nỗi sợ tôi sẽ rời bỏ cậu. Trần Sâm, cậu đừng lừa tôi, cũng đừng lừa chính mình, cậu biết, tôi vẫn luôn mềm lòng.”

“Nhưng lần này trong lòng tôi chỉ có buồn bã. Có lẽ không nên nói nhiều như vậy nhưng tôi sẽ không bao giờ rút lại những lời đó. Cảm giác sóng biển vỗ vào nham thạch khó chịu cực kỳ, tôi đã trải qua vô số lần, vì vậy vô dụng thôi. Sau này đừng đến tìm tôi nữa.”

Tần Hân nói xong cũng không nhìn anh, cô đi ngang qua người anh, bước về phía trước.

Lần này cô không nhìn lại.

Trần Sâm biết rõ, hai người thực sự đã đường ai nấy đi.

Anh ta ngồi phịch xuống đất, nhìn bầu trời nắng gắt, cảm thấy có chút bất lực.

Anh cuối cùng đã đánh mất cô gái theo đuổi anh 17 năm.

——

Chị gái của Bạch Tình là Bạch Lan.

Sau này Hứa Tương Khán mới biết được.

Lúc đó đã là cuối tháng mười một.

Bởi vì Bạch Tình cứ tới tìm cô, uy hϊếp cô cách xa Trần Sâm nên cảm xúc của Tần Hân vẫn luôn không tốt.

Tần Hân hừ lạnh một tiếng, mắng cô ta lo chuyện bao đồng.

Bạch Tình cũng không phải là người tốt, mới ở chỗ Tần Hân chưa được bao lâu, cô ta đã dẫn một đám người chặn Tần Hân trong một con hẻm gần Ninh Trung.

Trong hẻm nhỏ còn có Hứa Tương Khán bị chặn cùng Tần Hân.

Tình cờ hôm đấy là một ngày nắng đẹp, mặt trời đương lúc ngả về tây, thấy tâm trạng của Tần Hân không tốt, Hứa Tương Khán chủ động đi cùng cô ấy về nhà, Lương Phùng và Trần Sâm không có ở đó, chỉ có hai người họ.

Điều này vô tình tạo cơ hội cho Bạch Tình hành động.

Cô ta dẫn theo chị họ và một đám hổ báo tới chặn cả hai.

Con hẻm rất sâu, trên phiến đá xanh vẫn còn sót lại vài mảng rêu ướt.

Hứa Tương Khán và Tần Hân bị dồn vào một góc, hai người không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Tình Tình, chị đã bảo chờ chị tới, để chị xem là con khốn nạn nào rồi mà.”

Đám người tự động tách ra, một giọng nữ quen thuộc vang lên, là của nữ sinh có mái tóc màu đỏ rực, cô ta mặc áo khoác da ngắn cùng quần đùi, để lộ bụng và cả mảng bắp chân xước xát, ngón tay chậm rãi niết chặt điếu thuốc.

Mùi khói thuốc xộc thẳng vào mũi khiến Hứa Tương Khán và Tần Hân cùng bịt mũi.

Hứa Tương Khán nghe thấy giọng nói quen thuộc vừa rồi, ngẩng đầu lên.

Cô đột nhiên sững sờ, trợn to mắt, sắc mặt có chút tái nhợt. Cô nhìn đi nhìn lại cô gái đó một lượt từ đầu tới chân, nhìn kĩ cả mái tóc sặc sỡ của cô ta, cô thẫn thờ dừng lại ở đôi hoa tai lấp lánh kia rất lâu .

Sau đó cô mới khẳng định mình không nhận nhầm người.

Nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt dần lộ ra, cô biết đó là Bạch Lan.

Bạch Lan là người từng dội nước lạnh vào người cô trước vô số người, giẫm lên ngón tay cô, tát cô trong nhà vệ sinh nữ, buộc cô phải thôi học.

Cô ta vẫn như trước, vẫn cái bộ dáng như dân xã hội, ăn nói hùng hổ dọa người.

“Ồ, nghe nói hai chúng mày ve vãn bạn trai em gái tao à?”

Tần Hân che chắn trước mặt Hứa Tương Khán, ngăn họ đến gần.

Hứa Tương Khán cúi gằm mặt, sắc mặt tái nhợt, hai tay không tự chủ được run rẩy, đôi mắt liều mạng chớp động, l*иg ngực như bị một tảng đá lớn đè ép, hô hấp khó khăn, cô rất muốn lên tiếng nhưng không thốt ra được lời nào.

Tần Hân nhận thấy sự bất an của cô.

Tần Hân nắm lấy bàn tay ướt đẫm mồ hôi của cô kiên định an ủi: “Họ sẽ tìm thấy chúng ta, họ sẽ tìm thấy.”

Tần Hân đã gửi định vị cho Trần Sâm trước khi Bạch Lan tới.

Cô tin cậu.

Hứa Tương Khán cũng nên tin tưởng Lương Phùng.

Nhưng mọi thứ không suôn sẻ như vậy.

Bạch Lan nói xong liền túm chặt tóc của Tần Hân lôi cô ấy ra, cô ta nhận ra Hứa Tương Khán.

Cô ta nhổ nước bọt về phía cô, giọng điệu khinh thường: “Ồ, nghe nói bạn học Hứa bị chúng ta chơi đùa tới trầm cảm, sau đó phải bỏ học cơ mà, sao đã đi học rồi, còn kết bạn mới, chà đúng là không tồi nha…… “

Bạch Lan vừa nói vừa giơ tay tát mạnh vào mặt Tần Hân.

Một tát này là vì Bạch Tình ngứa mắt.

Hứa Tương Khán nhìn những tràng pháo tay nồng nhiệt, nghe thấy tiếng văng tục phấn khích của Bạch Tình, một loạt tiếng động quen thuộc kéo cô trở lại những ngày đen tối đó, họ thay phiên nhau tát cô thật mạnh, chúng bắt cô quỳ xuống, bắt cô uống nước rửa chân của họ, đêm đông bắt cô ngủ trong xó xỉnh, không cho đắp chăn…

Những ngày như vậy đã qua lâu lắm rồi.

Nhưng không ai dám nói với thầy.

Chỉ bởi vì cô là kẻ ngoại lai, không phải người ở thị trấn nhỏ này, mãi sau cô mới bị chuyển đến đây.

Khí chất và vẻ ngoài ưa nhìn của cô từng khiến mọi người ở đó náo loạn.

Có một khoảng thời gian, mọi người còn phải tranh giành nhau để nhìn thấy cô.

Họ đều nói cô là một công chúa nhỏ tới từ thành phố.

Nhưng họ không biết rằng công chúa sẽ không uống nước mà người khác rửa chân.

Mà Hứa Tương Khán đã uống nó.

Cô bị đám nữ sinh ghen ghét chặn trong phòng tắm của ký túc xá, chúng túm tóc cô liên tục đập vào thành cửa, làm gương mặt cô bê bết máu.

Cô vùng vẫy thoát khỏi móng vuốt của chúng, cố gắng chạy ra ngoài. Nhưng dù sao cô cũng sinh ra ở thành phố, làm sao có thể đánh lại lũ trẻ hỗn hào quen la cà ngoài đồng.

Cô bị bắt lại vô số lần, sau đó quỳ trên mặt đất, để đám nữ sinh đó thay phiên nhau tới tát cô.

Tiếng tát to đến mức phòng ngủ bên cạnh cũng có thể nghe thấy, mọi người tập trung ở cửa xem náo nhiệt, không ai thông cảm cho cô, cũng không ai muốn cứu cô khỏi lũ quỷ ấy.

Máu của cô nhỏ xuống bồn ngâm chân, màu nước dần trở lên đυ.c ngầu.

Những nữ sinh đó nói rằng chỉ cần cô uống nước trong bồn ngâm chân, bọn chúng sẽ tha cho cô.

Mặc cho cô liên tục từ chối, lắc đầu nguầy nguậy, lặp đi lặp lại lời van xin đến khàn cả giọng.

Lũ người kia vẫn không chịu tha cho cô.

Lực tay của bọn chúng rất mạnh, người sau xông ra còn khỏe hơn người trước, giống như đám đàn bà đanh đá dùng sức ấn đầu cô vào trong chậu, nước trong chậu đỏ òm, trên mặt Hứa Tương Khán đã không còn nhìn rõ, máu và bùn đất hòa lẫn dính chặt lên mặt cô.

Ở giây phút ấy, cô đã chẳng còn là công chúa nhỏ kiêu ngạo đến từ thành phố nữa.

Mà lại chật vật hệt như một kẻ ăn mày, chịu đủ thứ sỉ nhục.

Sau đó, một cô gái ở ký túc xá bên cạnh đã không thể chịu đựng được nữa, lập tức gọi cho giáo viên.

Thầy hiệu trưởng đưa vài lời phê bình nghiêm khắc rồi yêu cầu chúng trực tiếp tới xin lỗi.

Dù nói là trừng phạt mạnh tay. Nhưng cũng chỉ có vậy.

Vấn đề này được xử lý nhẹ nhàng như thế.

Suy cho cùng, sống ở một thị trấn nhỏ sâu trong núi, chân đạp đất đỏ, ít ai có thể ra khỏi nơi bốn bề này mà ngẫm về hoàn cảnh của người khác, đầu óc ai cũng chứa đầy những ý tưởng tầm phào, cùng mấy cái lý thuyết lạc hậu cả vạn dặm.

Sẽ không ai nghĩ rằng những gì họ đã làm là quá đáng.

Thậm chí có kẻ còn nói, không phải chỉ là mấy cái tát thôi sao?

Nhưng nó có thực sự chỉ là vài cái tát không?

Không, đó là cả lòng tự trọng của một cô gái trẻ, một người được cưng chiều từ bé bị một cái tát phá vỡ tất cả.

Nhà trường đối xử khoan dung, hiệu trưởng ngại ra mặt, học sinh nghị luận, bạn học chỉ trỏ, bị nam sinh quấy rối, bị nữ sinh chế nhạo…

Đây đủ làm vũ khí gϊếŧ chết một sinh mạng.

Ngày nay, tuy rằng với sự phát triển nhanh chóng của thông tin nhưng thị trấn lạc hậu, lại nằm sâu trong núi, ít người vào, ít người ra, không ai có thể hiểu được nỗi lòng của một cô gái trẻ.

Mặc dù ba mẹ của Hứa Tương Khán đã nhiều lần tới trường để gây áp lực.

Nhưng tất cả đều kết thúc trong thất bại.

Dân thường đâu đấu được tư bản, con người chẳng thể thắng nổi đồng tiền.

Nếu trên đời này vẫn còn một chút công lý, mong rằng nó hãy thật tỏa sáng trên từng tấc đất nơi thị trấn này.

Để thay Hứa Tương Khán ai oán chữ “oan”



Kể từ đó, tinh thần của Hứa Tương Khán rất tồi tệ, cô không muốn đến trường, thậm chí còn tỏ thái độ bài xích với việc học, mỗi khi nhìn thấy vết sẹo trên đầu trong nhà vệ sinh, cô lại muốn dùng tay đập vỡ gương.

Trong gương, đầu tóc cô rối bời, lớp vải trắng quấn trên trán dính đầy máu tươi, sắc mặt đã không còn hồng hào như trước, trên mặt đều sưng đỏ, vừa mới hình thành một vệt sẹo…

Cô nhìn mình trong gương, giống như một chú hề, cô nhớ lúc mới đến thị trấn này, cô vẫn mặc chiếc váy múa ba lê xinh đẹp của mình, múa những động tác tự nhiên uyển chuyển trước mặt họ.

Ai cũng khen cô như công chúa nhỏ đến từ thành phố.

Nhưng bây giờ thì không.

Đối diện với gương, cô lấy tay kéo khóe miệng, cố gắng cười thật tươi nhưng dù thế nào cũng không thể cười nổi.

Cuối cùng, cô buông tay, nhặt chiếc kéo từ bồn rửa, cắt động mạch của chính mình và tự sát.

Không có nhiều người trong trường biết về chuyện này.

Có lẽ ngay cả những người bắt nạt cô cũng không biết.

Hoặc không muốn biết.

Công chúa nhỏ đã thực sự tự sát.

Nước trong vòi bị đọng lại bên ngoài, vệt nước chảy ra lẫn chút màu đỏ.

Ba mẹ Hứa đã biết chuyện này. Nhìn thấy màu đỏ trong nước, ông bà vội vàng bỏ dở công việc đang bận rộn, lòng chùng xuống, vội vã đi vào phòng tắm.

Hứa Tương Khán đang nằm trong nước với vẻ mặt bình yên, như thể cô chỉ mới ngủ thϊếp đi.

Chỉ có điều màu đỏ ở cổ tay không ngừng tứa ra.

Hai vợ chồng đã vô cùng sợ hãi, vội vã đưa cô đến bệnh viện ở thị trấn nhỏ ngay trong đêm. Trang thiết bị y tế của bệnh viện thị trấn nhỏ này không tốt, khi đột ngột tiếp nhận một ca tự tử, họ vô cùng lúng túng.

Đêm đó, đèn trong phòng cấp cứu của bệnh viện thị trấn nhỏ sáng suốt đêm.

Cả đêm mất ngủ, hối hả suốt đêm.

Nhưng may mắn thay, Chúa đã cho cô cơ hội thứ hai.

Khi bụng cá vừa chuyển sang màu trắng, Hứa Tương Khán đã được giải cứu.

Nhưng từ đó trở đi, cô rất ít nói, không dám giao tiếp với mọi người, thậm chí không dám nhìn vào mắt mọi người.

Cô chỉ biết nằm trong bệnh viện và nhìn lên trần nhà trắng toát, mất cả ngày trời mới thấy được.

Thời gian trôi qua như nước chảy, cô nằm trong bệnh viện cả tháng trời.

Thời gian một tháng có thể chữa khỏi tâm bệnh của cô ấy không?

Không thể.

Một công chúa nhỏ kiêu hãnh đã từng bị biến thành một người ăn xin uống nước mà người khác rửa chân.

Đây là điều cô tuyệt đối không thể chấp nhận.

Mà trường học ở thị trấn nhỏ kia, tất cả mọi người đều biết chuyện, lòng tự trọng của cô mất hết , không thể cứu vãn.

Cha mẹ của Hứa Tương Khán buộc phải tới trường làm thủ tục thôi học cho cô.

Họ đưa cô đến bệnh viện trên tỉnh, bác sĩ nơi đó chẩn đoán cô bị trầm cảm.

Ở giai đoạn rất nghiêm trọng.

Cha mẹ cô không tin điều đó, họ không thể nào tin nổi đứa con gái ngoan ngoãn, lễ phép của họ lại mắc căn bệnh này.

Rõ ràng trước khi bọn họ chuyển tới đây, cô đã từng mặc chiếc váy bale xinh đẹp, kiêu hãnh nhảy múa trước mặt bọn họ, đứa trẻ sẽ bướng bỉnh ngẩng đầu lên, hết lần này đến lần khác hỏi bọn họ, “trông có xinh không? Có phải là thiên nga trắng đẹp nhất? Có giống công chúa nhỏ không?”



Có lẽ quyết định tồi tệ nhất mà cha mẹ đưa ra là gửi Hứa Tương Khán đến thị trấn này.

Nhìn thì đơn sơ giản dị nhưng lại u uất tối tăm, ánh sáng không thể chiếu vào.

Bệnh của Hứa Tương Khán ngày một trở nặng.

Cô bắt đầu chống lại nơi này, mọi người, mọi nơi và từng tấc đất ở đây.

Vào ngày cha mẹ cô đưa cô đến thành phố Ninh An, khi cô lên xe rời thị trấn, trời đột nhiên đổ mưa lớn.

Hứa Tương Khán ngồi trong xe, men theo đường núi gập ghềnh đi ra ngoài, ánh mắt rơi vào từng tầng một trên đỉnh núi.

Những dãy núi bao quanh thị trấn, cô chợt nhớ lại lần đầu tiên đến đây vui như thế nào, nhưng khi rời đi lại cảm thấy nặng trĩu.

“Cuối cùng cũng được giải thoát.”

Cô nghĩ.

Trời mưa to, xe chạy rất chậm, đường lại gập ghềnh, nhưng Hứa Tương Khán không quay đầu lại.

Cơn mưa lớn cuốn trôi con đường họ đến, đồng thời cũng cuốn trôi tất cả ký ức của Hứa Tương Khán về thị trấn nhỏ này.

Xe chạy ra khỏi thị trấn nhỏ lến huyện.

Trời cũng vừa tạnh.

Cha mẹ cô đã đưa cô đến bệnh viện huyện cố gắng tìm hiểu về căn bệnh của cô.

Sau khi cân nhắc, cô được gửi lên thành phố.

Đó cũng là nơi cô bắt đầu khiêu vũ khi còn nhỏ.

Công chúa nhỏ trở về thành phố nơi lẽ ra cô phải sống.

Cho dù cô mới đến đây hai ba năm, nhưng ký ức về nơi này của cô cũng đã phai nhạt.

Nhưng ít nhất cô đã tránh xa bóng tối và trèo ra khỏi những chiếc gai đang vướng vào mình.

Cô nhập viện ở đây, bố mẹ cô thuê nhà gần bệnh viện.

Ngôi nhà cho thuê rất nhỏ, Hứa Tương Khán buộc phải ở trong bệnh viện để điều trị.

Những ngày đầu, cô rụng rất nhiều tóc, không ăn được, ăn gì cũng nôn ra, hoảng sợ khi nhìn thấy mọi người, sau đó bắt đầu đập phá đồ đạc để ngăn người khác đến gần.

Những ngày như vậy kéo dài hơn nửa tháng.

Mãi về sau, cô gặp một cậu bé trong bệnh viện.

Cậu bé đó hái tặng cô một bông hoa nhài trong vườn bệnh viện.

Cậu bé đó nói rằng khi mùa xuân đến, bệnh của cậu ấy sẽ được chữa khỏi.

Nhưng cậu đã nói dối.

Cậu bé đó bị đau tim.

Cậu bé ấy tên là Lương Ngộ, khi Hứa Tương Khán gặp cậu bé đó mới chỉ 8 tuổi, cậu luôn nói với Hứa Tương Khán rằng cậu có một người anh trai cũng 16 tuổi.

Tên là Lương Phùng.

Cậu nói rằng mong muốn lớn nhất của cậu là được anh trai đến thăm.

Nhưng Hứa Tương Khán còn chưa kịp trông người anh kia ra sao thì cậu bé đó đi rồi.

Ngày cậu ra đi vừa kịp chớm xuân..

Hoa nhài nở rộ.

Anh trai cậu đến gặp cậu lần cuối.

Hai anh em đã nói chuyện rất lâu.

Hứa Tương Khán đứng trước cửa phòng bệnh lại không dám đi vào.

Cô chỉ nghe thấy tiếng hai anh em nói chuyện vui vẻ bên trong, Hứa Tương Khán cảm thấy mừng cho cậu bé vì cuối cùng cậu cũng đạt được ước nguyện của mình.

Hứa Tương Khán còn nghĩ rằng cậu bé sẽ sống được lâu hơn, nhưng ngày hôm sau, cậu lên cơn đau tim rồi ra đi.

Sáng hôm đó khi Hứa Tương Khán mới vừa tỉnh dậy, trên tủ đầu giường có một chiếc bình, bên trong cắm hai nhành hoa lài, giữa những bông hoa lài là một bông hoa mộc lan trắng tinh.

Có một ghi chú trên bàn.

Trên đó viết rằng:

“Chị hãy cố gắng vượt qua chông gai, em ở dưới suối vàng đợi chị.”

Hứa Tương Khán đã từng nhìn thấy nét chữ của cậu bé, nhưng nét chữ ấy lại chẳng được vững vàng như vậy..

Ai đã để lại tờ ghi chú này?

Hứa Tương Khán mất rất lâu để tìm hiểu.



Có thể là bởi vì đứa nhỏ, cũng có thể là bởi vì nội dung của tờ giấy, bệnh tình của Hứa Tương Khản đã tốt hơn trước nhiều.

Cô mở rộng trái tim khép kín từ lâu của mình, bắt đầu tiếp nhận những con người mới, bước ra khỏi thế giới cũ, gặp gỡ những con người và sự vật mới.

Cô tích cực tiếp nhận điều trị, uống thuốc, ngủ, ăn, giao tiếp với mọi người, ngắm hoa…

Bố mẹ cũng hơn một lần thở dài rằng cô công chúa nhỏ lại sắp tái sinh.

Mọi người vui mừng thay cô ấy.

Hứa Tương Khán đang dần khỏe lại, cô lấy hết can đảm để cầm những cuốn sách giáo khoa cũ lên, trong bệnh viện có một số bác sĩ và y tá tốt bụng giảng bài cho cô.

Trong suốt cả năm, cô dành phần lớn thời gian trong bệnh viện.

Cô hồi phục rất tốt và uống rất nhiều thuốc.

Cho đến ngày cô thực sự nhìn thấy mặt trời là ngày 15 tháng 9 năm 2020.

Sáng hôm đó, cô và bố mẹ làm thủ tục xuất viện xong, bước ra khỏi bệnh viện, đứng ở ngã tư đường tấp nập người qua lại.

Cô đưa tay lên che bớt ánh sáng chiếu vào mặt.

Nắng vẫn chói chang, chiếu vào mặt cô như khơi dậy mọi sức sống. Cô đã có một cuộc sống mới.