Chương 3

Hứa Thiên Thiên lập tức chuyển sang tài khoản khác, đăng nhập vào tài khoản chính “Thiên Thiên không muốn bị kiểm soát không lưu”: “Thấy rồi, tôi ấn follow lại rồi đó.”

Trương Hiểu Lệ kéo xuống dưới một chút, nhìn thấy bài đăng mới nhất của Hứa Thiên Thiên trên Weibo:

Thiên Thiên không muốn bị kiểm soát không lưu: [Thâm Thành đẹp đẽ, nơi thích hợp để mộng mer🐰😊❤️] (1 giờ trước)

Trương Hiểu Lệ nhanh chóng nhấn like bài đăng này, trong lòng cảm thán, quả nhiên là nữ thần dịu dàng, ngay cả nội dung Weibo cũng đầy chất thơ.

Hứa Thiên Thiên nhìn thấy thông báo mới nhất, bỗng cảm thấy hơi chột dạ. Hồi 10 phút trước cô còn đang chuyển tiếp một bình luận nổi tiếng về việc mắng cư dân mạng trên tài khoản phụ của mình.

Cô mở lại tài khoản phụ, nhìn thoáng qua.

Thiên tỷ vĩnh viễn không cúi đầu: [Nhãn hiệu túi rác gì mà chứa được nhiều thế 👍]

Mười vạn câu chuyện cười lạnh: [SOS! Buồn cười vãi! Tôi cười đến mức hàng xóm gõ cửa hỏi sao nghe thấy tiếng gà gáy!]

Âm dương quái khí: [Bạn chỉ là một người tay vụng về cấp 10, vài năm nữa bị Parkinson cũng chẳng làm được gì, mà lại dám coi thường hoạt hình Trung Quốc?] (12 phút trước)

(Bài đăng gốc) Tâm trạng vui vẻ mỗi ngày: [Hoạt hình Trung Quốc thực sự là rác rưởi, không bằng thứ tôi vẽ.] [Kèm hình]

Tại sao cô lại không có bạn trai?

Ai có thể chấp nhận khả năng combat thần sầu đội lốt vẻ ngoài yếu đuối đáng yêu của cô đây?



“Phanh máy bay.” - “Xác nhận thiết lập.”

“Cần ga.” - “Xác nhận động cơ cầm chừng.”

“Tất cả các công tắc.” - “Xác nhận tắt.”

Sau khi Lâm Hoài xác nhận quy trình rời khỏi máy bay đã hoàn tất, anh mới đứng dậy, khớp ngón tay hơi cong nhẹ đặt lên bàn điều khiển, ánh hoàng hôn chiếu vào buồng lái, làm mềm đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt anh: “Có thể xuống máy bay.”

Dây thần kinh căng thẳng của Chu Tử Ngang - người ngồi ở ghế phụ, cuối cùng cũng được thả lỏng. Bên ngoài ai cũng đồn Lâm Hoài tính cách lạnh lùng, khó gần, khiến cho suốt chuyến bay anh ta cảm thấy vô cùng lo lắng. Nhưng qua một ngày bay cùng, anh ta nhận ra Lâm Hoài chỉ là người kiệm lời và nghiêm túc mà thôi.

“Cơ trưởng, hôm nay anh đã vất vả rồi.” Chu Tử Ngang thân thiện thăm dò, đồng thời định xách hộ Lâm Hoài chiếc vali.

Lâm Hoài làm một động tác từ chối, nhàn nhạt đáp: “Không vất vả.”

Chu Tử Ngang biết điều im lặng, theo Lâm Hoài xuống máy bay rồi nhanh chóng trèo lên xe của phi hành đoàn, ngồi ở hàng ghế sau, tham gia vào cuộc trò chuyện của các tiếp viên.

“Hôm nay ở lại Thâm Thành qua đêm, nhóm của Tiểu Thiên cũng ở đây, bọn tôi đã hẹn nhau đi xem phim.” Tiếp viên trưởng Cát Hân mệt mỏi duỗi lưng, hỏi: “Cơ phó Chu muốn tham gia không?”

Chu Tử Ngang vừa nghe thấy tên Tiểu Thiên, mắt lập tức sáng lên: “Tiểu Thiên? Hứa Thiên Thiên? Cô ấy cũng đến Thâm Thành? Thật là có duyên, chắc chắn phải đi rồi!”

Cát Hân nhìn người bên cạnh một cái, sau đó trêu chọc: “Sao vậy? Cậu cũng muốn theo đuổi Tiểu Thiên à?”