- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Biển
- Chương 33: Anh, ngủ ngon nhé
Có Biển
Chương 33: Anh, ngủ ngon nhé
Ánh mắt Thiện Kiều dần tối đi, nhìn Diệp Tiểu Thuyền tiến tới.
Ngọn lửa bên trong Diệp Tiểu Thuyền ngày càng dữ dội, gần như thiêu rụi mọi kiềm chế mà hắn đã vất vả duy trì mấy ngày nay.
Hắn đi tới trước mặt Thiện Kiều, yết hầu nhấp nhô vài lần, hai tay chần chừ đặt lên eo trần của đối phương, ánh mắt chăm chú nhìn anh không hề che giấu khát vọng.
"Anh..." Lòng bàn tay hắn phát run, du͙© vọиɠ tích tụ đã lâu như muốn xé rách máu thịt chỉ với đυ.ng chạm này.
Khóe môi Thiện Kiều hơi mím, trán khẽ nhăn lại, cất giọng nặng nề, "Diệp Tiểu Thuyền."
Như một lời nhắc nhở, nhưng lí trí của Diệp Tiểu Thuyền cũng đã không quay về được nữa. Thấy Thiện Kiều không đẩy ra, tay hắn tiếp tục mơn trớn từng chút một.
Dưới tay là thân thể cường tráng mạnh mẽ, từng thớ cơ đều toát ra nhiệt độ như thiêu đốt, Diệp Tiểu Thuyền vuốt ve rất cẩn trọng, cảm nhận lòng bàn tay bỏng rát, rung động cũng ngày một mãnh liệt.
Hắn không sợ hãi, chỉ là kích động, chỉ là phấn khởi.
Hắn muốn có được Thiện Kiều.
Muốn giao chính mình cho Thiện Kiều.
"Anh, em..." Hắn phát hiện ra mình không còn nói được tử tế, từng động tác, từng ánh mắt đều bị bản năng và du͙© vọиɠ chi phối.
Ngón tay hắn lướt qua vòm ngực Thiện Kiều, nhịp tim của anh vẫn cứ mạnh mẽ như thế.
Chỉ là, tựa hồ còn nhanh hơn rất nhiều.
Diệp Tiểu Thuyền cũng không chắc, bởi vì cơ hội được ở gần Thiện Kiều thế này không có bao nhiêu.
Ngón tay lại hướng xuống phía dưới, lướt qua bụng trên và đường cơ chữ V, rồi dừng lại trên khuy quần.
Khuy bị mở ra, tiếng khóa kéo nho nhỏ vang lên.
Thực hiện xong hành vi lớn mật này, tim hắn lại đập thuỳnh thuỳnh như sắp vỡ, cảm giác tê dại lan đi khắp nơi, lọt cả vào khí quản, biến thành một đôi tay đã siết chặt lấy cổ họng hắn.
Diệp Tiểu Thuyền ngẩng đầu nhìn Thiện Kiều, hôn lên cằm, sau đó là bờ môi.
Hắn không còn vụng về như lần đầu tiên, cũng đã học được chút kĩ xảo dùng lưỡi chọc người yêu.
Thiện Kiều giơ tay, một lần nữa chế trụ phần gáy của hắn như trước đó.
Phòng ngủ không lớn bao nhiêu lại tràn ngập tiếng cắи ʍút̼.
Diệp Tiểu Thuyền thấy eo như phát run, chỗ nào đó của bụng dưới đã ê ẩm khó nhịn, bộ vị phồng lên trong quần jeans cũng cọ lên người Thiện Kiều.
Nụ hôn còn chưa kết thúc, Diệp Tiểu Thuyền đã vội đẩy Thiện Kiều ra.
Mặt hắn đỏ gay, mắt hằn vô số tơ máu.
Chỉ chớp mắt sau, hắn cúi người hôn xuống yết hầu của Thiện Kiều, ngấu nghiến như cắn xé.
Hô hấp của hắn trở nên nặng nề, xương sống cong lên, lưng ngày một căng cứng vì cúi mình.
Hắn vốn chẳng thấp hơn Thiện Kiều bao nhiêu, lúc hôn xuống đến bụng dưới cũng chỉ có thể ngồi xổm.
Nhưng ngồi xổm không xong, một bên đầu gối cũng gần như đâm xuống sàn.
Hắn đã xem qua phim mạng, biết phải làm sao để lấy lòng Thiện Kiều, nhưng khi chuẩn bị lại gần bộ vị nhạy cảm của đối phương, cánh tay bỗng nhiên bị túm lấy.
Thiện Kiều kéo hắn dậy.
Hắn nhìn đối phương, "Anh?"
Thiện Kiều không nói không rằng, dùng sức kéo cả người hắn vào ngực mình.
"Anh!" Diệp Tiểu Thuyền cả kinh: "Anh..."
Lúc này, lưng hắn dán sát l*иg ngực anh, cách một lớp quần áo, hắn vẫn cảm nhận được nhịp tim của Thiện Kiều.
Sau lưng hai người là cửa sổ và chiếc bàn bên cửa, Thiện Kiều bèn dựa lên chiếc bàn kia.
Thiện Kiều một tay ôm hắn, một tay mở khóa quần hắn ra.
Lúc nghe thấy tiếng kéo nho nhỏ ấy, thần kinh của hắn cũng như đứt phựt.
Không có quần jeans che lấp, du͙© vọиɠ căng phồng cũng cứ thế lộ ra trước mắt Thiện Kiều.
Diệp Tiểu Thuyền vừa xấu hổ vừa phấn khích, nghiêng mặt nhìn qua Thiện Kiều sát bên.
Thiện Kiều ở quá gần, hắn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh ngay bên tai.
Thiện Kiều kéo ra nốt mảnh vải cuối cùng, bàn tay chai sần nắm lấy thứ đó của hắn.
"Ưʍ..." Diệp Tiểu Thuyền phát ra một tiếng rên đầy hưng phấn, hốc mắt nhanh chóng ẩm ướt.
Động tác của Thiện Kiều không dịu dàng, ngón tay cũng có phần thô ráp vì vết chai, Diệp Tiểu Thuyền lại khó lòng chịu nổi loại kí©h thí©ɧ này, chỉ nghĩ đến chuyện người đang giúp mình giải tỏa du͙© vọиɠ chính là anh, cả người hắn đã nóng như muốn bốc hơi.
"Anh, anh..." Những lời khác đã không nói nổi nên lời, hắn giãy giụa trong lòng Thiện Kiều, ánh mắt khép hờ, liên tục phát ra những tiếng gọi mập mờ.
Thiện Kiều đẩy nhanh động tác trên tay, Diệp Tiểu Thuyền cũng bị kí©h thí©ɧ mà rêи ɾỉ liên hồi.
Lần đầu tiên, Diệp Tiểu Thuyền không chịu được bao lâu đã bắn ra trong tay Thiện Kiều.
Thiện Kiều không lập tức buông ra, để hắn có thời gian hồi sức.
Qua mấy phút, Diệp Tiểu Thuyền rốt cục hoàn hồn từ kɧoáı ©ảʍ siêu thực, cúi đầu mới thấy bộ vị "lộn xộn" nào đó của mình, cùng bàn tay Thiện Kiều bị mình làm bẩn.
Hắn không khỏi cảm thấy ỉu xìu.
Giống như chỉ mới có mấy phút, mấy phút mà hắn đã bị Thiện Kiều tước sạch vũ khí.
Thật sự...
Diệp Tiểu Thuyền lui ra khỏi ngực Thiện Kiều, rút rất nhiều giấy ăn lau sạch tay anh.
Khác hắn với vừa rồi, hắn đã không dám nhìn vào mắt Thiện Kiều nữa.
Cứ thế cúi đầu, lại không thể không bắt gặp nơi đó của đối phương.
Cách đó không lâu, hắn đã mở khóa quần Thiện Kiều, lúc này phía dưới của anh cũng đang cương cứng thấy rõ.
Hắn lập tức lên tinh thần, lại muốn ngồi xổm xuống.
Thiện Kiều một lần nữa ngăn hắn, "Không cần."
"Nhưng em muốn giúp anh." Hắn mê mẩn nhìn Thiện Kiều, khẩn cầu nói, "Anh, em muốn làm cho anh."
Thiện Kiều kéo hắn qua, đè lênchiếc bàn sau lưng, lại thẳng tay giật quần hắn xuống.
L*иg ngực hắn đột nhiên thít chặt.
Trước mặt, cửa sổ kính về đêm trở thành một tấm gương.
Sau lưng, chính là người anh hắn đã mơ tưởng bấy lâu.
Hình ảnh từng xuất hiện trong vô số giấc mộng rốt cục cũng trở thành sự thật, Diệp Tiểu Thuyền không khỏi căng thẳng toàn thân, thậm chí còn quên cả hô hấp mất mấy giây.
"Thả lỏng." Thiện Kiều túm lấy eo hắn, cúi người ghé tai bảo: "Khép chặt chân."
dương v*t cứng ngắc chạm lên đùi hắn, Diệp Tiểu Thuyền lập tức đờ người ra như đá, lắp bắp như máy hỏng, "Anh, em..."
Thiện Kiều vuốt ve l*иg ngực hắn, cử động nhẹ thứ phía dưới, lại nói với ngữ khí như ra lệnh: "Khép chân lại."
Diệp Tiểu Thuyền làm theo, nhưng vẫn ngoảnh mặt lại: "Em chịu được mà."
Thiện Kiều lắc đầu, chỉ nói: "Để lần sau."
Du͙© vọиɠ cương cứng đâm vào giữa hai chân, dán sát gốc rễ và hai bao quả trĩu nặng của Diệp Tiểu Thuyền, Thiện Kiều đè hắn bên dưới mình, bắt đầu đưa đẩy.
Diệp Tiểu Thuyền chỉ thấy bên tai ù ù, hai mắt mở lớn, nhìn thẳng vào mình ở trong "gương", chằm chằm như bất động.
Phía sau truyền đến tiếng thở nặng nề của Thiện Kiều, thứ bên dưới vẫn tiếp tục ra vào nơi đùi non mẫn cảm nhất của hắn.
Thiện Kiều không "vào", trải nghiệm này cũng không hoàn chỉnh.
Nhưng sự hưng phấn của hắn không vì vậy mà giảm bớt, ngược lại còn càng thêm cuồng nhiệt.
Là lần đầu tiên, hắn không có bất kì kinh nghiệm gì, không chuẩn bị những thứ cần thiết, trong nhà cũng chẳng có gel bôi trơn hay áo mưa. Vào thời điểm hắn xúc động đến mất kiểm soát, anh của hắn vẫn bận lòng vì hắn, nhất quyết không tùy tiện tổn thương hắn.
Thứ kia ngày càng đẩy nhanh tốc độ ma sát trên bắp đùi hắn, mang đến từng đợt kɧoáı ©ảʍ khó diễn tả thành lời. Diệp Tiểu Thuyền biết mình đã lại lên, không dám tiếp tục nhìn vào bản thân trong "gương" mà cúi đầu, nhìn thứ đang xóc nảy phía dưới, cùng dương v*t đang liên tục nhô ra từ giữa hai chân.
Hắn bỗng đưa tay xuống theo bản năng, tiếp nhận va chạm mãnh liệt từ Thiện Kiều.
Bất chợt, Thiện Kiều kẹp cổ ép hắn ngẩng đầu lên, hắn rên khẽ một tiếng, lại tìm đến môi anh.
Thiện Kiều như đang dùng ánh mắt cảnh cáo hắn, không được thả lỏng hai chân.
Hắn hiểu được, lập tức dồn lực khép chân lại.
Hai thân thể cứ thế va chạm mãnh liệt như từng đợt sóng biển. Sau một hồi ra vào hăng hái, Thiện Kiều rốt cục cũng rút khỏi hai bắp đùi, bắn lên lưng Diệp Tiểu Thuyền.
Không gian ngập trong hương vị tìиɧ ɖu͙© và tiếng thở dốc của hai người.
Diệp Tiểu Thuyền gục trên bàn rất lâu, đến tận khi tiếng nước trong phòng tắm đã dừng lại.
Nơi đó của hắn vẫn cương cứng, cứng đến phát đau, nhưng hắn cũng chẳng buồn cử động, trong đầu chỉ toàn cảnh vừa rồi Thiện Kiều chơi hắn, mỗi lần đâm vào như một lần tung hắn lên cao.
Chỉ khiến hắn muốn thêm, muốn thêm càng nhiều.
Thiện Kiều bước ra khỏi phòng tắm, chỉ thấy Diệp Tiểu Thuyền vẫn úp sấp nguyên tại chỗ, để trần hai chân, bắp đùi đỏ ửng, từng hàng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã chảy từ sau eo xuống đến giữa đùi.
Như chảy ra từ nơi tế nhị nhất.
Thiện Kiều hắng giọng một tiếng.
Bấy giờ Diệp Tiểu Thuyền mới hoàn hồn, khẽ rít một hơi lúc nhổm eo dậy.
"Đi tắm đi." Thiện Kiều nói.
Lí trí dần quay lại, Diệp Tiểu Thuyền nhận ra tình trạng hai chân trần trùng trục cùng du͙© vọиɠ hăng hái của mình mà xấu hổ không thôi, hồi lâu không biết phải làm gì.
Thiện Kiều lại gần, âm giọng rõ ràng ái muội hơn bình thường, "Có muốn anh giúp nữa không?"
"Không, không, để em tự!" Diệp Tiểu Thuyền xách quần chạy thẳng vào phòng tắm, dọc đường còn suýt té một lần.
Thiện Kiều nhìn cửa phòng tắm đóng lại đánh rầm, lát sau mới thở phào một hơi.
Buổi tối êm đềm rốt cục bị sự kiện sắc tình bột phát này phá vỡ, bầu không khí trong nhà cũng vì thế mà thay đổi.
Diệp Tiểu Thuyền nhốt mình trong phòng tắm hồi lâu, Thiện Kiều đi ra phòng khách, nhìn xuống chăn mền và gối đầu trên sofa.
Từ khi về, Diệp Tiểu Thuyền vẫn luôn ngủ ngoài sofa, cũng chưa từng yêu cầu được đổi chỗ.
Anh cầm gối lên, nghĩ một hồi lại đặt về chỗ cũ.
Lúc Diệp Tiểu Thuyền tắm ra đã rất muộn, phòng ngủ có mở một chiếc đèn nhỏ, Thiện Kiều vẫn chưa ngủ.
Diệp Tiểu Thuyền khẽ khàng ra tủ lấy quần áo, thay xong liền ra ngoài, có vẻ lại định ra sofa ngủ như thường.
Nhưng không bao lâu sau, hắn đã quay lại.
Thiện Kiều nhìn ra, hai người đối mắt.
"Anh." Diệp Tiểu Thuyền hít sâu một hơi, "Em không muốn ngủ sofa nữa."
Dưới ánh đèn, ánh mắt Thiện Kiều cũng như dịu dàng hơn.
"Em ngủ chung với anh được không?" Diệp Tiểu Thuyền chống một chân lên giường, rướn đến cạnh Thiện Kiều, ánh mắt như đứa nhỏ mè nheo, "Được không, anh?"
Thiện Kiều nhìn thẳng vào mắt hắn hồi lâu, hỏi: "Vậy gối của em đâu?"
Diệp Tiểu Thuyền lập tức bật dậy, khóe miệng nhếch lên đầy đắc ý, "Em đi lấy luôn đây!"
Đèn tắt đi, Diệp Tiểu Thuyền nằm xuống cạnh Thiện Kiều, ban đầu còn cách rất xa, không bao lâu sau đã dịch vào ngày một gần.
Thiện Kiều quay lưng về phía hắn.
Diệp Tiểu Thuyền dán mặt lên gáy Thiện Kiều, lại vòng tay ôm lấy anh.
"Anh, ngủ ngon nhé."
-
vtrans by xiandzg
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Có Biển
- Chương 33: Anh, ngủ ngon nhé