Lạc Diên chợt thấy ánh mắt trở nên mờ mịt trong giây lát, anh đưa tay sờ bụng, giọng điệu đầy vẻ ấm ức: “Đói quá.”
Anh xoay người, định nhào vào Ôn Thiền một lần nữa.
Đột nhiên, Ôn Thiền động đậy, cô thò tay vào dưới gối, lôi ra hai gói que cay. Đôi mắt vẫn khép hờ, cô không thèm nhìn mà quăng thẳng về phía sau, rơi trúng ngay người Lạc Diên.
“Ăn đi.”
Lạc Diên: “!!!”
“Sao lại... ở đây?” Anh ngồi dậy, nhìn hai gói que cay - đúng là mấy gói anh lén lấy ở siêu thị.
Rõ ràng là anh đã giấu kỹ khi về rồi mà!
“Tôi dùng điểm tích lũy mua nó, sao lại không thể ở đây chứ?” Ôn Thiền xoay người nằm thẳng, nghiêng đầu nhìn anh, trên môi nở nụ cười thoáng qua: “Thằng nhóc, nếu đã dùng điểm tích lũy của tôi, cậu phải làm bạn trai tôi đó.”
Cô trông như một cô gái chỉ cần một ly trà sữa là muốn xác định mối quan hệ. Điểm khác duy nhất là que cay còn rẻ hơn trà sữa.
Lạc Diên ôm hai gói que cay, im lặng như đang suy nghĩ về lời cô vừa nói.
Ôn Thiền thoáng cảm thấy mình như vừa lừa một đứa trẻ con.
Chưa kịp nghĩ thêm, Lạc Diên đã bất ngờ nằm xuống bên cạnh cô, nghiêm túc nói: “Vậy sau này cô cũng phải mua cho tôi.”
Anh không hiểu rõ “bạn trai” nghĩa là gì, nhưng chỉ cần cô đồng ý mua đồ ăn, vậy là được.
Ôn Thiền cười cười: “Mua thì mua!”
Nhưng trong lòng cô thầm nghĩ, với 112 điểm tích lũy hiện có, cô cũng chẳng mua thêm được mấy gói nữa.
Nếu tiền ở thế giới này thông dụng thì chắc chắn sẽ có cách kiếm thêm.
Cô không hỏi thêm gì từ người dẫn đường, cũng không biết liệu có phải làm nhiệm vụ nào không.
Nghĩ đến điều gì đó, Ôn Thiền giơ tay mở đồng hồ và chuyển sang giao diện trò chuyện.
Giờ đây, nhiều người đã kích hoạt đồng hồ của họ và trong nhóm chat bắt đầu xuất hiện đủ loại tin nhắn.
[Có mỗi hai đứa trẻ con trong nhà này, ha ha ha, tôi đã chiếm luôn, chúng nó chẳng dám nói gì!]
[Mấy người trong thị trấn này trông có vẻ dễ bắt nạt, hay là đe dọa họ để tìm cách ra ngoài nhỉ?]
[Không được đâu, tôi thử rồi, tôi gϊếŧ một người trong phòng an toàn của họ, nhưng họ chẳng chỉ cho tôi cách nào để thoát ra.]
[Oa! Ông này chơi lớn quá!]
Trì An: [Các anh chị đừng làm vậy, hãy đối xử tốt với dân trấn nhé! Đừng quên điều đó!]
[Cậu nhóc này thật nhút nhát, chúng ta mà không chủ động tấn công thì mãi mãi sẽ không rời khỏi nơi đây được!]
...
Ôn Thiền đọc lướt qua các tin nhắn, cũng hiểu được đôi chút thông tin. Cái gọi là “phòng an toàn” chính là nhà của dân thị trấn. Chỉ cần được dân thị trấn cho phép ở trong nhà họ, thì sẽ được xem là an toàn.
Cô nhớ lại mình đã vô tình vào được “phòng an toàn” của Lạc Diên.
Ngoài điều này, người hướng dẫn cũng chỉ đưa họ đi loanh quanh để làm quen với môi trường xung quanh, còn lại chẳng tiết lộ thêm gì.
Đang lúc trò chuyện thưa dần, đồng hồ điểm 12 giờ khuya và tiếng chuông vang lên.
Ôn Thiền định tắt khung chat để đi ngủ.
Đột nhiên, cô nhận ra số lượng người trong nhóm đang giảm đi với tốc độ nhanh chóng.
Ban nãy, số lượng người giảm là do họ đi ngủ, nhưng những người vẫn còn ở lại thì bắt đầu biến mất.
Số lượng người trong nhóm từ 100/100, nhanh chóng giảm xuống 87/100, và còn tiếp tục giảm.
“A! Cứu tôi! Có quái vật!”
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng hét kinh hoàng.
Ôn Thiền bật dậy định xuống giường, nhưng ngay lúc đó, cô thấy Lạc Diên - đang ăn que cay - đột nhiên run rẩy.
Cô dừng lại một chút, nhìn anh chậm rãi cúi đầu, tóc mái lòa xòa che kín khuôn mặt khiến cô không thể thấy rõ biểu cảm của anh.
Cơ thể anh run lên bần bật.
“Cứu tôi! Quái vật! Quái vật kìa!”
Tiếng hét bên ngoài lại vang lên.
Cả thị trấn nhỏ vào giữa đêm khuya bỗng chốc náo loạn lên.
Ôn Thiền nhìn Lạc Diên, người đang có dấu hiệu bất thường, rồi quyết định bỏ qua việc xem náo nhiệt. Cô kéo anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng anh để trấn an.
“Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cậu.”
Lạc Diên tựa cằm lên vai cô, trong lúc Ôn Thiền không nhìn thấy, gương mặt đẹp trai của anh bắt đầu vặn vẹo, càng ngày càng dữ dội. Thân thể anh run rẩy hơn.
Cho đến khi khuôn mặt anh biến thành một khối nhầy đen đặc.
Bất ngờ, Lạc Diên vòng tay ôm chặt lấy Ôn Thiền. Khuôn mặt anh trở lại bình thường, nhưng đôi mắt đã hóa đỏ, và từ miệng nhô ra hai chiếc răng nanh nhỏ.
Không chút do dự, anh cắn mạnh vào cổ cô.
Mùi máu lan tràn trong miệng.
Quả nhiên, máu cô có vị thật ngon.
“Á!”
Ôn Thiền đau đớn, theo phản xạ giơ tay đấm mạnh vào đầu anh.
Lạc Diên không kịp phản ứng, bị cú đấm hất văng vào tủ đầu giường, ngất lịm.
Ôn Thiền: “... Xin lỗi, chỉ là phản xạ thôi.”
Cô vội bò lại gần kiểm tra hơi thở của anh. May quá, vẫn còn sống.
Miệng Lạc Diên vẫn dính đầy máu của cô.
Ôn Thiền đưa tay sờ cổ, cảm nhận được vết cắn, máu thấm ướt cả tay.
“...”
Cô lau sạch máu trên miệng anh, sau đó lấy khăn giấy che lên vết thương trên cổ mình.
Cũng may là không bị cắn quá sâu, vừa mới cảm thấy đau, thì tay cô đã tung đấm rồi.
Bên ngoài, tiếng hét vẫn vang vọng.
Ôn Thiền chỉnh lại chăn cho Lạc Diên, rồi đứng dậy bước ra cửa sổ xem xét tình hình.
Từ đây, cô có thể nhìn thấy rõ đường lớn ngoài kia, dưới ánh sáng đỏ của mặt trăng.
Con đường ban ngày sạch sẽ ngăn nắp, giờ đã ngập trong máu tươi. Những con quái vật dài hai mét, màu hồng nhạt, trông như những con ốc sên khổng lồ không xương, đang bò nhung nhúc khắp nơi, khiến da đầu cô tê dại.
Trên mặt đất còn sót lại một vài mảnh xương vụn, quái vật dùng lưỡi dài liếʍ sạch không chừa một dấu vết.
Ôn Thiền mở lại khung chat.
Trì An: [Chỉ cần mọi người không chọc giận dân trấn, thì nên ở yên trong nhà nhé! Những tiếng hét bên ngoài đều là do người tự tìm đường chết thôi! Không ai có thể cứu được họ!]
Ôn Thiền gật gù đồng ý.
Phải rồi, chẳng ai cứu được những kẻ tự chuốc lấy rắc rối.
Cô quyết định nghe theo lời Trì An, tạm thời không ra ngoài để tránh khỏi nguy hiểm.
Ngay lúc đó, một người tên Tần Tịch gửi tin nhắn.
[Gϊếŧ một con quái vật, được một trăm điểm tích lũy.]
Ôn Thiền: “...”
Một giây sau, cô lập tức thay đổi thái độ.
Ôn Thiền chỉnh lại áo khoác, ánh mắt kiên định.
Bảo vệ thị trấn Cầu Vồng là trách nhiệm không thể chối từ!
Cô dứt khoát mở cửa sổ và trèo ra ngoài.
Khi chân vừa chạm đất, một cây gậy dài từ trong ống tay áo rơi ra, cô nắm chắc trong tay và vác lên vai.
Điểm tích lũy sẽ được thu thập bắt đầu từ ngay trước cửa nhà mình!
Những con quái vật này không khó đánh bại, chúng chủ yếu tấn công bằng cách phun dịch nhầy. Chỉ cần phản ứng nhanh một chút, chúng chẳng thể nào đuổi kịp. Đây thuộc loại quái nhỏ, còn ở giai đoạn thử thách tay nghề, nhưng đáng tiếc là nhiều người chơi khác không nhận ra điều đó. Họ chỉ lo chạy trốn, chẳng dám phản kháng.
Ôn Thiền gõ mạnh một gậy, hạ gục con quái vật cuối cùng trước cửa nhà mình. Ngay lập tức, trước mắt cô xuất hiện một dòng chữ:
[Chìa khóa thông quan x1]
Ôn Thiền: “?”
Cái gì? Đây là kiểu trò chơi gì mà thông quan dễ dàng thế này chứ?!