Chương 46

“Chẳng phải em nói cậu ấy không chịu đổi bất động sản ư? Trước đó còn do Tiểu Mễ nên bị thương, sao lại đồng ý vậy?”

“Tại sao không?” Giải quyết xong vấn đề Kiều Ngộ An đau đầu nhất, hiện tại anh rất là nhẹ nhõm, nói gì cũng mỉm cười: “Thời Niên chỉ là không quá quen tiếp xúc với người khác, nhưng không phải không thể, thật ra cậu ấy là người khá tốt, hôm nay nhìn thấy tay em bị thương còn không cho em nấu cơm cho cậu ấy, mặc dù cậu ấy ít nói, nhưng trong lòng đều hiểu hết cả, rất tốt bụng, cũng rất đáng yêu.”

Khương Chanh gật đầu, hỏi thêm một câu:

“Cho nên là, hôm nay Tiểu Mễ có thể lên gác xép rồi?”

“Đúng vậy.” Kiều Ngộ An nhìn Khương Chanh: “Có thể, tạm thời chúng ta có thể duy trì hiện trạng.”

Khương Chanh chậm rãi thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Phải cảm ơn Thời Niên đàng hoàng nhé.”

“Sẽ.” Kiều Ngộ An cười cười, nói: “Em sẽ làm vậy, chị yên tâm đi.”

Việc Kiều Ngộ An làm, trước giờ Khương Chanh không có gì phải lo, nhưng lúc này nghe anh nói vậy cứ cảm thấy trong lời này mang theo một chút cảm giác thân mật đặc biệt với Thời Niên, không biết có phải cô nghĩ nhiều không nữa, nhưng cũng có lẽ giống như Kiều Ngộ An nói, biết đâu chừng Thời Niên căn bản sẽ không thích đàn ông.

Cho dù có, vậy hai người sẽ chậm rãi phát triển nên duyên, cô làm chị, chỉ cần đúng thời điểm phát bao lì xì thật to là được.

Con đường sau này, là chính bọn họ phải đi.

Nhưng Khương Chanh vẫn rất tò mò:

“Em nói Thời Niên vì tay em bị thương nên không để em nấu cơm? Quan tâm em dữ vậy luôn?”

Kiều Ngộ An: “….”

“Còn nữa, lúc nãy có phải em nói cậu ấy đáng yêu không thế?”

Kiều Ngộ An: “….”

——

Buổi tối trước khi cùng Khương Tiểu Mễ đến biệt thự số 4, Kiều Ngộ An tự mình giải quyết một chút, chẳng nghĩ gì cả, chỉ phát tiết đơn thuần, anh lo mình lại có ý nghĩ bậy bạ gì đó với Thời Niên.

10 giờ 35 phút, Khương Tiểu Mễ xuất hiện dưới cây tùng cạnh biệt thự số 4 như thường lệ, lần này cô bé chẳng thèm nhìn Kiều Ngộ An mà trực tiếp bò lên cây, nhưng có lẽ đã quen tối mỗi ngày Kiều Ngộ An đều sẽ ngăn mình, cho nên lúc leo được nửa đường cô bé dừng lại quay đầu nhìn thoáng qua Kiều Ngộ An dưới táng cây.

Kiều Ngộ An mỉm cười với cô bé: “Chị có thể đi lên.”

Khương Tiểu Mễ không thấy bất ngờ, quay đầu bò lên tiếp, sau khi Kiều Ngộ An thấy cô bé vào gác mái rồi mới nhích người bò lên, chỗ bị Khương Tiểu Mễ cắn ngày hôm qua vì dùng sức mà có hơi đau, nhưng không còn cách nào, khoảng giờ này có lẽ Thời Niên đã ngủ rồi, cũng không tiện đi cửa chính lắm.