Chương 44

Dù sao giọng điệu và nội dung trong lời Thời Niên nói, bạn muốn nói là ghen cũng có người tin.

Là nghĩ nhiều rồi chăng?

Hay là anh coi những lời Khương Chanh nói với mình là thật?

Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, Kiều Ngộ An cũng không để mình suy nghĩ nữa, anh mỉm cười:

“Xem chứ, đương nhiên phải xem, sao lại không xem được?”

Thời Niên không nói gì, cũng hoàn toàn không biết trong khoảng thời gian Kiều Ngộ An im lặng rốt cuộc nghĩ cái gì, hắn không hề có cảm giác gì cất bước lên lầu, Kiều Ngộ im lặng vài giây thở dài một hơi, cũng đi theo.

Trong phòng ngủ của Thời Niên, Kiều Ngộ An lấy hộp thuốc ra, lúc này Kiều Ngộ An không nhìn thấy hình ảnh Thời Niên cởϊ áσ, bởi vì hôm nay Thời Niên mặc áo phông cộc tay trong áo ngủ, cho dù cởi ra cũng không làm người ta nghĩ bậy bạ được, hôm nay Kiều Ngộ An đã nghĩ lung tung quá nhiều, lần này có gì cũng phải chỉnh đốn lại tâm tư của mình.

Không đυ.ng nước, uống thuốc đúng giờ, vết thương đã bắt đầu khép lại, thậm chí tốc độ lành lại còn nhanh hơn Kiều Ngộ An tưởng tượng.

“Chắc sẽ không có vấn đề gì.” Kiều Ngộ An một bên thay thuốc cho Thời Niên vừa nói: “Nhưng trước khi lành lại hoàn toàn thì vẫn phải chú ý hơn chút, đừng làm mấy điều cấm mà tôi nói.”

“Ừm.” Thời Niên trả lời không chút cảm xúc.

Kiều Ngộ An liếc hắn một cái, dù đã rất rõ là Thời Niên đã đồng ý Khương Tiểu Mễ đến, nhưng Kiều Ngộ An vẫn muốn nói vài lời:

“Tôi muốn đóng gác xép lại, để Tiểu Mễ ở một mình trên căn gác đối với cậu sẽ an toàn hơn, ngày mai tôi sẽ mua đồ về đem….”

“Không cần.” Thời Niên ngắt lời Kiều Ngộ An nói: “Không cần đâu.”

“Nhưng mà.…” Kiều Ngộ An còn chưa nói hết lời, đã thấy Thời Niên nghiêng đầu nhìn sang, ánh mắt kia tuy không có cảm xúc gì, nhưng kỳ diệu thay lại thuyết phục được Kiều Ngộ An, anh cười nói: “Được, tôi nghe cậu, nhưng để phòng bất trắc, mỗi đêm tôi vẫn sẽ đi theo Tiểu Mễ đến đây, nếu lại xảy ra chuyện như lần trước, thì còn có thể tránh được.”

Thời Niên vẫn nhìn Kiều Ngộ An, có điều ánh mắt đã trở thành nghi hoặc, Kiều Ngộ An khó hiểu:

“Sao vậy?”

“Ban ngày anh đi làm, buổi tối đến hai giờ mới nghỉ ngơi được, không mệt sao?”

Kiều Ngộ An có hơi bất ngờ vì Thời Niên sẽ hỏi như vậy, dù sao Thời Niên là người sống trong thế giới của riêng mình, ngoài chuyện của bản thân ra sẽ không quan tâm gì khác.