Chương 37

Nhưng suy nghĩ đó chỉ ở trong đầu chưa đầy một phút đã bị Kiều Ngộ An gạt bỏ.

Dựa vào đâu chứ?

Kiều Ngộ An và Khương Tiểu Mễ nợ Thời Niên, nhưng Thời Niên không nợ họ, căn bản không có nghĩa vụ phải làm như vậy.

Mà Kiều Ngộ An cũng thật sự không nên đặt Khương Tiểu Mễ nguy hiểm bên cạnh Thời Niên nữa.

Quá không công bằng.

Dự đoán của Kiều Ngộ An đã đúng, đêm hôm sau Khương Tiểu Mễ đã không còn là người Kiều Ngộ An có thể thuyết phục được, thậm chí cô bé chẳng còn nghe lời Kiều Ngộ An, không thèm nghe lấy một lời đã bắt đầu leo

cây, nhưng Kiều Ngộ An không thể nào chiều theo cô bé được, khi Khương Tiểu Mễ ôm thân cây trèo lên, Kiều Ngộ An liền ôm Khương Tiểu Mễ xuống.

Khương Tiểu Mễ ban đêm không chấp nhận và không cho phép bất cứ ai chạm vào cô bé, ngay từ phút Kiều Ngộ An chạm vào cô bé, cô bé cũng đã có chút mất kiểm soát, nếu cô bé có cây kéo trong tay, Kiều Ngộ An sẽ không ngần ngại tin rằng cô bé sẽ đâm anh, nhưng Khương Tiểu Mễ không ở gác xép tương đối an toàn hơn.

Nhưng dù không có vũ khí sắc bén, cô bé vẫn còn một hàm răng, lúc cô bé nắm lấy tay Kiều Ngộ An cắn xuống thật mạnh, Kiều Ngộ An không kìm được tiếng kêu đau, nhưng anh vẫn không thể nào xuống tay với đứa cháu ngoại mình yêu thương nhiều năm này được, cuối cùng vẫn là Khương Chanh từ phía sau tiến tới, tiêm thuốc an thần vào trong cơ thể Khương Tiểu Mễ.

Khương Tiểu Mễ ngất đi trong lòng Khương Chanh, Kiều Ngộ An liếc nhìn bàn tay đang chảy máu của mình:

“Thuốc an thần không nên sử dụng quá thường xuyên.”

“Vậy em đánh con bé đi.” Khương Chanh có chút tức giận nhìn Kiều Ngộ An: “Khi nào thì em mới tách được hai Khương Tiểu Mễ ra đây, ban đêm con bé căn bản không phải con nít đâu.”

Kiều Ngộ An bất đắc dĩ cười cười: “Nói thì dễ, chị có thể không?”

Khương Chanh há miệng không nói gì, bế Khương Tiểu Mễ rời đi, Kiều Ngộ An mỉm cười nhìn bóng lưng cô, cũng đi về.

Mặc dù không biết ngày mai phải làm sao, nhưng xét về mặt tích cực thì hôm nay ít nhất cũng có thể ngủ ngon, tất bật nhiều ngày như vậy, Kiều Ngộ An cũng thật sự rất mệt, rất muốn ngủ một giấc thật ngon.

Nhưng Kiều Ngộ An hoàn toàn không biết, lúc anh đang đi trở về, trước cửa sổ lầu hai của biệt thự số 4, có một người lặng lẽ vén rèm, quan sát hết thảy mọi chuyện diễn ra dưới lầu.