Chương 12

Trời đã tối, trong biệt thự vẫn không bật đèn, khắp nơi là bóng tối như mực, Kiều Ngộ An mở đèn pin có sẵn trên điện thoại đi thẳng xuống, để tránh dọa Thời Niên sợ hãi, anh gọi tên Thời Niên mấy lần, nhưng vẫn không có sự đáp lại nào.

Lý trí nói cho Kiều Ngộ An Thời Niên sẽ không xảy ra chuyện gì, dù sao hành vi cùng thói quen sinh hoạt của hắn không phải ngày một ngày hai, không đến mức làm chuyện như vậy.

Nhưng nếu ai cũng có thể dùng lý trí để phán đoán mọi việc thì có lẽ trên thế giới này đã không phải xảy ra nhiều bi kịch đến vậy.

Kiều Ngộ An đi thẳng đến phòng ngủ, anh phát hiện vết máu từ thư phòng đến sàn phòng ngủ đều chưa được lau sạch, nhưng cũng chẳng có gì ngạc nhiên, Thời Niên bị thương, không tiện lau dọn những vết máu này.

Đứng trước cửa phòng ngủ của Thời Niên, Kiều Ngộ An gõ cửa, nhẹ gọi một tiếng:

"Thời Niên?"

Không có ai trả lời.

Nếu như nói lúc trước gõ cửa biệt thự là bởi vì Thời Niên ngủ ở trong phòng ngủ không nghe thấy, vậy đến cửa phòng ngủ rồi vẫn không nghe thấy thì hơi lạ, hiện giờ trong đầu Kiều Ngộ An toàn là suy nghĩ Thời Niên có lẽ đã có chuyện, vì thế đợi mãi không thấy ai mở cửa, anh trực tiếp đẩy cửa bước vào luôn.

Cửa phòng không khóa, song trong phòng lại không có ai, ngay lúc Kiều Ngộ An đang hoảng hốt định đi xuống lầu, chợt phát hiện chăn và gối rơi dưới đất đã không còn.

Kiều Ngộ An theo bản năng nhìn tủ quần áo, anh cũng không biết vì sao mình lại theo bản năng bước nhẹ lại, đi tới, cẩn thận mở tủ quần áo ra.

Đèn pin để ở sau người, trước mắt cũng chỉ có ánh sáng lờ mờ, nhưng nương theo ánh sáng ấy Kiều Ngộ An cũng có thể nhìn thấy Thời Niên đang nằm trong tủ quần áo, ngủ đến yên lành.

Đến cuối cùng Kiều Ngộ An vẫn lặng lẽ rời đi, anh cẩn thận lắng nghe tiếng hít thở của Thời Niên một lúc, đều đều, không có vấn đề gì, chắc không có gì khó chịu, cho nên anh cũng không quấy rầy.

Anh cũng không cho rằng Thời Niên tỉnh dậy nhìn thấy anh ở đây sẽ vui vẻ gì cho cam, Thời Niên yên ổn nghỉ ngơi cũng có chỗ tốt cho vết thương của hắn.

Nhưng ban đêm bình yên không phải chỉ có một chuyện này, Thời Niên đúng là đã làm Kiều Ngộ An an tâm phần nào, nhưng vẫn còn có một Khương Tiểu Mễ khác.

Cả viện trưởng Bạch và giáo sư Kiều tối nay đều không rời đi, đây là lần đầu tiên một Khương Tiểu Mễ khác không thể đến biệt thự số 4, về phần sẽ có vấn đề gì thì không ai nói trước được, trong lòng có lo lắng nên không ai đi nghỉ, ngay cả hai người lớn tuổi làm việc và nghỉ ngơi có quy luật cũng không đi ngủ, chỉ đợi ở phòng khách.