Chương 6: Quỷ dị
Hoắc Loạn cúi đầu, lặng lẽ xoa xoa vết đỏ trên tay, không thấy rõ biểu cảm trên mặt.
Im lặng một lúc.
Cậu bé không giống như những đứa trẻ khác, bị đánh xong sẽ ngoan ngoãn, mà lại làm ra một hành động kinh ngạc.
Cậu bé cầm cái đĩa hất thẳng lên đầu Chu Huỷ, món ăn nóng hổi còn đang bốc khói nhanh chóng chảy xuống tóc cô ta.
Nhiệt độ nóng bỏng khiến Chu Huỷ lập tức hét lên.
Hai người họ ngay lập tức lao vào đánh nhau, kẻ nào cũng mạnh tay, đều nhắm vào những điểm yếu nhất của đối phương mà tấn công.
Cậu bé nắm chặt tay đấm mạnh vào ngực người phụ nữ, cô ta thì nắm cổ cậu bé, từ từ bóp chặt lại.
Kỳ Vô Bệnh thản nhiên ngồi ở cuối bàn ăn, chống cằm lặng lẽ nhìn hai người đánh nhau, hoàn toàn không có ý định can ngăn.
Nhìn cảnh náo nhiệt này cảm thấy thật nhàn hạ.
Chỉ là cuộc ẩu đả cực kỳ quỷ và dị chấn động thị giác này không kéo dài quá lâu thì cửa chính vang lên.
Mở ra rồi khép lại.
Tiếp theo là một loạt tiếng giày cao gót trong trẻo.
"Sao lại đánh nhau nữa rồi?"
Là giọng nói của một người phụ nữ, nhẹ nhàng và tinh tế, âm cuối có phần lên xuống, tiếng Trung nghe không chuẩn lắm.
Chu Huỷ vừa thấy cô thì lập tức dừng tay, rời khỏi người Hắc Loạn rồi bước sang một bên.
Kỳ Vô Bệnh nghiêng đầu nhìn sang.
Một người phụ nữ mặc váy dài, dịu dàng thanh nhã đứng ở đó, thân hình thẳng tắp như một sợi dây, cổ trắng dài, tóc được búi cao, khí chất kiêu ngạo, vẻ ngoài kiều mị.
Cô không hề tức giận, mà chỉ mang vẻ mặt bất đắc dĩ nhàn nhạt, “Chu Huỷ, cô đi tắm đi.” Sau đó ngồi xổm trước mặt Hắc Loạn, bắt đầu chỉnh lại tóc và quần áo cho cậu bé, “Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, đừng chấp nhặt với cô ta, lỡ như bị thương thì sao?”
Chu Huỷ lườm một cái rõ ràng, lắc mông bước lên lầu.
Hoắc Loạn cuối cùng cũng ngẩng đầu, vẻ mặt đã thay đổi, trở nên u ám, lớp trang điểm cũng bị làm cho lem, trông càng thêm đáng sợ.
Cậu bé nâng cánh tay lên, từ từ giơ lên, sau đó mạnh tay tát thẳng vào mặt của Chu Hoa Đình, âm thanh rất lớn.
Âm thanh của cái tát vang vọng khắp cả đại sảnh, thật lâu không dứt.
Mặt Chu Hoa Đình bị đánh lệch sang một bên, vài lọn tóc nhẹ rơi xuống, có chút rối, nhưng vẫn rất đẹp.
Cô vẫn không tỏ ra tức giận, càng không đau lòng khổ sở, dường như đã quá quen với điều này, ngược lại mà tự nhiên vén tóc ra sau tai, giọng nói càng nhẹ nhàng hơn, “Con về phòng trước đi, lát nữa mẹ sẽ làm món trứng hấp con thích mang vào cho con, được không?”
Hoắc Loạn nâng cằm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô, dừng lại một chút rồi nói: “Được, cảm ơn mẹ.”
Bộ dáng của cậu bé lúc này hoàn toàn khác so với trước đó, như thể đột nhiên biến thành người khác.
Cậu hất tay Chu Hoa Đình ra, nhảy nhót lên lầu, giữa chừng còn quay đầu lại làm mặt quỷ với Kỳ Vô Bệnh.
Kỳ Vô Bệnh lần đầu tiên chứng kiến bầu không khí gia đình như thế này, tuy có chút thần kinh nhưng cảm thấy cũng khá tốt.
Náo nhiệt.
Nhìn xong cảnh náo nhiệt, cậu cũng thấy đói, nhìn thấy những món ăn vẫn còn nguyên trên bàn, liền cầm đũa lên, bắt đầu ăn.
Chu Hoa Đình đứng dậy, không hề có vẻ lúng túng, ngồi bên cạnh Kỳ Vô Bệnh.
Làn da của cô trắng nõn, một bên má bị sưng lên rất rõ, nhưng bản thân lại không thèm để ý, trên mặt còn mang nụ cười ôn hòa: “Vô Bệnh, sao hôm nay em lại chịu ra khỏi phòng vậy?”
Kỳ Vô Bệnh nuốt một miếng măng, rất tự nhiên nói, “Cảm thấy ngột ngạt.”
Chu Hoa Đình cười tươi hơn, “Như vậy cũng tốt, sau này ra ngoài đi dạo nhiều hơn đi, đừng cứ ở trong phòng mãi, nhìn em gầy đến mức nào rồi.”
Cô đứng lên, giọng điệu nghiêm túc hơn một chút: “Nhưng có một điều, đừng có chạy lung tung như lần trước nữa, ngôi nhà này quá lớn, lỡ gặp phải nguy hiểm thì sao?”
Kỳ Vô Bệnh chẳng mấy quan tâm, tiếp tục ăn.
Chỉ là lời cảnh cáo kỳ lạ này lại được cậu ghi nhớ trong lòng.
Thú vị.
Rõ ràng là những người sống cùng nhau, mà lại có khoảng cách như một hố sâu, và còn có những bí mật ẩn sâu khó lường.
Chu Hoa Đình không nói gì nữa, bước vào bếp.
Chẳng bao lâu sau, cô bước lên lầu với một cái bát màu trắng.
Kỳ Vô Bệnh một mình lặng lẽ ăn cơm xong trở về phòng, tâm trạng rất bình tĩnh.
Cậu tắm rửa và tháo hết những món trang sức bạc rối rắm trên người xuống.
Một mái tóc hơi dài cũng bị cậu tự dùng kéo cắt đi, thật sự quá vướng víu.
Cắt rất tùy tiện, tóc tai bù xù, đuôi tóc thì tự nhiên xoắn lại, ngắn đi nhiều, lộ ra toàn bộ khuôn mặt.
Gọn gàng mà lại rất cool.
Có loại sắc bén của thiếu niên ngông cuồng.
Sau khi đã thấy thoải mái, cậu nằm lại trên giường.
Cơn buồn ngủ ngày càng nặng, vô thức thϊếp đi.
Cơ thể cậu ngày càng kỳ lạ, thời gian ngủ cũng càng lúc càng dài, vừa mở mắt được nửa tiếng lại buồn ngủ tiếp.
Suốt ba bốn ngày, gần như cậu đều ở trong phòng ngủ.
Chiều hoàng hôn ngày thứ năm.
Rèm cửa kéo kín, chỉ để hở một khe hở, ánh sáng vàng ấm áp len lỏi vào, tạo thành một vệt sáng lớn trên sàn nhà.
Kỳ Vô Bệnh lại buồn ngủ.
Rơi vào trong bóng tối không biết bao lâu, cậu đột nhiên tỉnh lại.
Nửa tỉnh nửa mê.
Mở mắt ra, trước mắt cậu đều là những hình ảnh chồng chéo nhau, như thể đang đeo một cặp kính có bộ lọc màu tối, cảnh vật xung quanh như bị đổ thêm mực màu, trừu tượng và điên cuồng.
Giống như những hình vẽ nguệch ngoạc trên tường.
Cậu chống tay vào thành giường đứng dậy, cảm thấy hơi khó chịu với cảm giác thỉnh thoảng lại choáng váng này.
Miệng cũng khô, đau rát như bị tróc da, hắn muốn uống một ngụm nước để làm dịu cổ họng, tuy lười cử động nhưng vẫn phải rời khỏi phòng, dọc theo hành lang đi thẳng về phía trước, nhưng không hiểu sao đi rất lâu mà vẫn chưa đến nơi.
Cậu ngẩng đầu nhìn quanh, toàn bộ hành lang dài sâu thẳm và tối tăm, tranh vẽ hai bên tường như thể có linh hồn.
Đang chuyển động.
Đầu càng đau hơn.
Kỳ Vô Bệnh lắc lắc đầu, ngay lập tức quay người lại.
Mệt, lười đi nữa.
Cậu chuẩn bị để mình khát chết rồi.
Hành lang méo mó như đột nhiên sống dậy, nhận ra người này không chỉ không tiến về phía trước mà còn định quay đầu lại, những màu sắc chuyển động liền ngưng lại một chút.
Sau đó càng chuyển động mạnh mẽ hơn.
Kỳ Vô Bệnh quay trở về, như thể hoàn toàn không chú ý đến sự khác thường trong hành lang, động tác khá thong thả và lười biếng, từng bước chậm chạp như ở nhà.
Chưa đi được mấy bước, cậu ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một cánh cửa.
Có chút quen mắt.
Màu xanh thẫm, khung cửa hình bầu dục, trên cửa còn khảm những hoa văn kỳ lạ.
Bên trong rất yên tĩnh.
Không có tiếng động nào.
Kỳ Vô Bệnh nhìn trái nhìn phải, phát hiện toàn bộ hành lang chỉ còn lại cánh cửa này.
Cậu bất đắc dĩ nghiêng đầu, đưa tay gõ cửa.
Phát ra hai tiếng “Cộc cộc”.
Đột nhiên, hình ảnh trong mắt bắt đầu vặn vẹo, như thủy triều ào ạt rút về.
Mắt cậu đau nhói, nhắm lại một lúc mới mở ra được.
Là trần nhà màu xám tối.
Cậu lại trở về giường.
Là mơ à?
Cảm giác rất chân thật.
Kỳ Vô Bệnh dụi dụi mắt, càng cảm thấy khát hơn, nước trong cơ thể như bị rút hết, khô khốc khiến người ta khó chịu.
“Cộc cộc.” Tiếng gõ cửa.
Ngày càng rõ ràng.
Một tiếng nối tiếp một tiếng, lực nhẹ nhưng có vẻ như nếu không mở cửa thì sẽ gõ đến tối.
Kỳ Vô Bệnh ngồi dậy, cảm thấy càng mệt hơn.
Mình thật sự trọng sinh sao?
Sao còn mệt mỏi hơn cả lúc chưa chết vậy?
Cậu mở cửa, lười biếng ngẩng đầu nhìn, giọng có chút khàn khàn: “Có chuyện gì?”