Chương 25
Bữa ăn này thực ra không ngon lắm.
Dù cho có màu sắc và hương vị nhưng lại thiếu đi sự hấp dẫn.
Bác sĩ Văn trông như một người đàn ông chu đáo của gia đình, vừa mua rau vừa mua trái cây, nhưng món ăn hắn làm ra thực sự không thể gọi là bữa chính, chỉ có thể coi là món ăn nhẹ sau bữa chính.
Hơn nữa, món ăn nhẹ này cũng không hợp khẩu vị.
Một mâm đồ ăn không phải là củ cải thì cũng là rau xanh, lại còn nấu chưa chín tới, cơm ăn cũng hơi cứng.
Kỳ Vô Bệnh chỉ ăn hai miếng đã không muốn ăn nữa.
Nhưng cậu cũng không biết nấu ăn, lười vào bếp, nên không có quyền phàn nàn, chỉ có thể miễn cưỡng ăn vào miệng, cảm giác không quá khó chịu, chỉ là khó ăn mà thôi. Dù sao trước khi chết, thức ăn cậu ăn cũng không tốt hơn những thứ này là bao.
Trên bàn ăn, bác sĩ Văn giữ thói quen tốt không nói chuyện khi ăn, hoàn toàn không để ý đến Kỳ Vô Bệnh.
Bữa ăn này thật vất vả mới ăn xong, Kỳ Vô Bệnh định bưng bát đi rửa, thì đã bị Văn Quan ngăn lại.
Lý do chỉ có một câu: "Cậu rửa không sạch, tôi làm."
Kỳ vô bệnh là một người mắc chứng nghiện sạch sẽ lại bị người mắc chứng nghiện sạch sẽ khác ghét bỏ, không biết có bao nhiêu cảm xúc tiêu cực nhưng cũng vì một con thú cưng mà bị ép dồn xuống.
Nhưng tình cảm của cậu với Phúc Ca không kéo dài bao lâu thì đã bị Văn Quan kéo vào phòng, còn bị hai ngón tay nắm lấy một góc áo kéo vào trong, sự ghét bỏ rõ ràng hận không thể viết ngay trên mặt.
Phòng của hắn rất lớn, nhưng chỉ có một phòng, phòng ngủ đã chiếm gần hết không gian.
Không chỉ có giường, còn có một cái máy to bằng cái giường.
Đó là một vật thể hình ống, cắm đủ loại dây điện.
Kỳ Vô Bệnh tò mò đi quanh cái máy này một vòng, không nói gì đã nằm vào trong.
Rất không sợ chết.
Khi Văn Quan bước vào, thấy Kỳ Vô Bệnh vô cùng ngoan ngoãn nằm yên trên máy, nghẹn lời một lúc rồi hỏi: "Cậu làm gì vậy?"
Kỳ Vô Bệnh chọt vào đỉnh máy, nói: "Không phải bảo nằm ở đây sao?"
Văn Quan "Chậc" một tiếng, túm chân cậu kéo ra khỏi máy, ánh mắt lạnh lẽo mà nói: "Đây là máy massage của tôi."
Kỳ Vô Bệnh đứng dậy ngạc nhiên: "Một cái máy massage mà anh làm lớn vậy sao?"
Văn Quan đặt một chiếc ghế bên cạnh giường, ngồi xuống: "Đừng nói nhảm, nằm lên giường, im miệng."
Kỳ Vô Bệnh phát ra một tiếng "Ồ" rồi nằm lên giường.
Trên gối có mùi của bác sĩ Văn.
Mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt, sâu lắng và lạnh lẽo.
Như một tấm chắn ngay lập tức bao lấy mình.
Cậu nằm đó, nhìn bác sĩ Văn ngồi bên cạnh cúi đầu viết, phối hợp không mở miệng nói chuyện. Mười phút trôi qua, cậu không chịu được, vẫn là mở miệng: "Bác sĩ Văn, tôi cứ nằm thế này sao?"
Văn Quan gật đầu: "Ừ, cậu cũng có thể ngủ."
Kỳ Vô Bệnh: "……"
Ngôi nhà sáng choang của nhà họ Hoắc.
Trong phòng ăn có ba người, không khí lạnh lẽo, không ai nói chuyện, yên lặng ăn cơm.
Một lúc lâu sau, Chu Hoa Đình mở lời trước: "Cô bắt đầu đưa thằng bé đi khám bệnh từ khi nào?"
Chu Huỷ dùng dao nĩa chọc vào miếng thịt trên đĩa: "…… Nửa năm trước." Dừng một lát, cô ta nói tiếp: "Số lần rất ít, vì không dám thường xuyên, sợ chị phát hiện."
Giọng Chu Hoa Đình có chút run rẩy: "Bác sĩ Văn kia, là người thích tò mò về bí mật của người khác, chẳng lẽ cô không biết? Nếu anh ta phát hiện chuyện của nhà chúng ta, hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào, cô có biết không?"
Mặt Chu Huỷ hơi tái, cứng rắn trả lời: "Chị, nếu không chữa trị cho cậu ta, tình trạng tinh thần của cậu ta sẽ ngày càng xấu đi, nếu lỡ như cậu ta càng điên hơn thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào chị đã nghĩ đến chưa?!"
"Dù thằng bé có điên thế nào đi chăng nữa thì thằng bé vẫn là con của tôi, không liên quan gì đến cô, vì vậy", Chu Hoa Đình lạnh lùng nhìn Chu Huỷ, "Cô đừng nhúng tay vào nữa, ngày mai chuyển ra ngoài đi."
Chu Huỷ trừng mắt: "Chị nói gì? Chị muốn đuổi tôi đi?"
Chu Hoa Đình nhìn món ăn trên đĩa: "Ừ, sáng mai cô rời đi đi."
Cả người Chu Huỷ bắt đầu trở nên cáu kỉnh, ngay lập tức ném dao nĩa ra ngoài: "Dựa vào gì mà tôi phải đi?! Tất cả những gì tôi làm đều vì tốt cho chị!"
Chu Hoa Đình không bị lay chuyển, thái độ rất kiên quyết.
Chu Huỷ cuối cùng cũng không kiềm được lửa giận trong lòng, nâng đĩa lên ném về phía Hoắc Loạn, "Nó chính là một thứ tạp chủng! Tai tinh! Nó còn là một bệnh nhân tâm thần không có trái tim! Nên chết đi! Chị! Chị nên đuổi nó đi! Không phải tôi!"