Chương 16
Kỳ Vô Bệnh đã miêu tả xong vẻ bề ngoài một cách âm hiểm, đang muốn bắt đầu thoải mái thưởng thức mỹ thực, chờ đợi các tiểu đệ mắc câu, thì trong góc thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Hình như là bác sĩ Văn.
Hắn mặc áo sơ mi trắng và quần đen, đơn giản và sạch sẽ, không ngờ, lại không đeo kính.
Chỉ thoáng qua nên cũng không nhìn rõ lắm.
Thứ duy nhất nhìn thấy rõ là phương tiện của hắn.
Hắn đang đạp một chiếc xe đạp cổ điển, phía trước còn có một chiếc giỏ đựng đồ, bên trong chứa đầy các loại rau quả.
Có vẻ như là đang đi chợ.
Mắt Kỳ Vô Bệnh sáng lên, lập tức lấy điện thoại ra quét mã trên hóa đơn bên cạnh, thanh toán tiền, hơi gấp gáp nói với bọn họ, “Tôi đột nhiên nhớ ra mình còn phải đi bệnh viện làm kiểm tra, haizz, vì tìm Phúc ca mà tôi quên mất việc này, tôi đi trước nhé.”
Nói xong, cậu liền đứng dậy chuồn đi, bước chân vội vã.
Những người còn lại đều "Tấm tắc" thở dài, không ai là không cảm thấy áy náy và tự trách với Kỳ Vô Bệnh.
Họ đã bắt đầu thảo luận, nghĩ cách giúp cậu tìm chó.
Chỉ có Xa Hi Đường vẫn im lặng không nói, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bóng người kia đang lao ra ngoài.
Kỳ Vô Bệnh hôm nay xem như đã dùng hết sức lực, bước nhanh xông lên phía trước, lo sợ sẽ lại bị mất dấu.
May mà động tác của bác sĩ Văn cực kỳ thong thả, đạp xe trông như một ông lão đi dạo, từ từ, không hề vội vàng.
Kỳ Vô Bệnh đi theo phía sau, vẫn duy trì khoảng cách không xa không gần, vừa vặn có thể nhìn được hắn. Nhìn thấy hắn dừng lại trước một quầy hàng của ông lão bên chợ rau, bắt đầu chọn trái cây.
Khoảng cách dần dần thu hẹp lại, cho đến khi cậu nghe thấy giọng nói của bác sĩ Văn.
Giọng nói trầm thấp và lãnh cảm quen thuộc, nhưng những gì nói ra lại rất bình dân, “Ông Ngô, dưa chuột lần trước tôi mua ở chỗ ông còn không?”
Ông Ngô cười tủm tỉm đáp lại hắn “Có, có, biết cậu thường mua nên tôi đặc biệt nhập nhiều hàng tươi cho cậu, cứ thoải mái lấy đi nhé, cái nào cũng giòn hết!”
Văn Quan nhìn chiếc thùng ông ấy đưa ra, vẻ mặt không chút thay đổi chợt trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, hắn bắt đầu cho vào túi, yên tâm lấy mấy cái, “Được rồi, thế này đủ rồi.”
Ông Ngô vui vẻ nhanh chóng cân cho hắn, có lẽ do mua quá nhiều lần nên Văn Quan trực tiếp trả tiền ngay cho ông ấy, sau khi nói lời chào, hắn lại bắt đầu tiến vào trong, giỏ đồ cũng đã gần đầy.
Kỳ Vô Bệnh lần đầu tiên thấy Văn Quan mua đồ ăn vui vẻ như vậy, ánh mắt tràn ngập sự hiếu kỳ và phấn khích.
Cậu đi theo phía sau giống như một tên cuồng theo dõi, nhắm mắt theo đuôi, nhìn hắn mua xong dưa chuột lại mua dưa Hami, mua xong dưa Hami lại mua dưa trắng nhỏ. Cuối cùng, khi giỏ rau đã không còn chỗ chứa nữa, mới chuẩn bị rời đi.
Người đàn ông tao nhã, lạnh lùng và đầy khí chất, ngay cả khi đạp xe cũng trông rất mỹ quan, đặc biệt thu hút sự chú ý trên phố.
Kỳ Vô Bệnh không còn tâm trí để chú ý đến những điều đó nữa. Hiện tại, việc bám theo đã khiến cậu khá vất vả. Cậu đã ra khỏi khu chợ đông đúc và đến một con phố vắng vẻ, ít người qua lại. Dù Văn Quan không đi quá nhanh, nhưng so với người đi bộ vẫn nhanh hơn rất nhiều.
Cậu có chút không theo kịp.
Hôm nay đã tiêu hao quá nhiều sức lực, đã đến giới hạn rồi.
Kỳ Vô Bệnh dựa vào một cái cây, thở hổn hển một lát, rồi tiếp tục theo sau, cuối cùng cậu thực sự không còn sức lực nữa, ngồi phịch xuống đất, dựa vào một gốc cây lớn, mắt dõi theo bóng lưng thẳng tắp của Văn Quan dần biến mất khỏi tầm nhìn.
Cậu cúi đầu, có hơi khó chịu xoa thái dương, hoa mắt chóng mặt, trước mắt tối tăm, như thể vừa uống phải rượu giả.
Yếu đến mức này, thực sự khiến người ta cảm thấy muốn chết vô cùng.
Trong lúc Kỳ Vô Bệnh tự trách bản thân, bỗng nghe thấy một tiếng vang.
Là tiếng bánh xe.
“Đinh đinh—” Tiếng chuông xe trong trẻo lại vang lên.
Kỳ Vô Bệnh ngẩng đầu, thấy một chiếc xe đạp màu đen chắn ngay trước mắt mình.
Văn Quan một chân chống xuống đất, từ trên cao nhìn xuống cậu, từ từ mở miệng, khóe miệng còn mang theo một ý cười giễu cợt: “Bệnh của cậu đúng khá nặng đấy, đang theo dõi tôi à?”