Chương 12
Những lời này cũng đã bị cậu nói ra.
Biểu cảm của Chu Huỷ lập tức trở nên khó coi: "Anh thực sự thay lòng đổi dạ rồi sao?"
Kỳ Vô Bệnh nghĩ một chút, rồi nói: "Người trước đây muốn lên giường với cô không phải là tôi, thật đấy."
Chu Huỷ càng tức giận hơn, cô ta ném mạnh dao nĩa xuống đất, giận dữ bỏ lên lầu.
Kỳ Vô Bệnh yên lặng một lúc, nhìn nhà ăn trống trải và bàn ăn đầy những món ngon, cảm giác hạnh phúc không thể diễn tả bằng lời.
Ban đầu đã ăn no nhưng giờ lại muốn ăn thêm nữa.
Cậu uống một ngụm nước, sắp xếp những đĩa thức ăn trước mặt một cách đẹp mắt, rất trang trọng cầm lấy nĩa bắt đầu thưởng thức chậm rãi.
Vào buổi tối.
Kỳ Vô Bệnh tắm xong, mặc một bộ đồ ngủ ngồi xếp bằng trên sàn để ghép tranh, cậu rất hào hứng, không có ý định đi ngủ chút nào.
Với sự vô tư quá mức của mình, cậu hoàn toàn không nhận ra điều bất thường, những cơn buồn ngủ kỳ lạ luôn đến rồi đi, phản ứng sau những ngày liên tục ngủ mê bị cậu phớt lờ một cách đương nhiên.
Bây giờ đã là hai giờ rưỡi sáng.
Nhưng cậu vẫn không thấy buồn ngủ, chơi rất hăng say.
Những bức tranh này nhìn riêng lẻ thì chẳng thấy gì rõ ràng, ghép được hơn hai mươi tấm rồi, vẫn chỉ là những mảng màu trừu tượng lớn, không hiểu nổi ý nghĩa muốn biểu đạt là gì.
Cậu hiện tại đang gặp phải một nút thắt, có một phần không thể nào tìm thấy, một mảnh lớn ở chỗ ghép bị thiếu.
Tìm kiếm rất lâu vẫn không thấy.
Cậu bắt đầu lục tung mọi thứ, không bỏ qua cả những khe hở. Cuối cùng, cậu nằm sắp xuống dưới giường, nhìn thoáng qua và thấy một thứ gì đó.
Sau khi lôi ra, mới nhìn ra đó là một vật được bọc nhiều lớp bằng giấy da.
Hình chữ nhật, khá dày, giống như một cuốn sách.
Kỳ Vô Bệnh đang định mở ra thì nghe thấy một tiếng động ngoài cửa.
Nghe quen quen, hình như là tiếng làm rơi gì đó.
Cậu đặt gói giấy xuống, cầm lấy cái cốc trên tủ đầu giường và bước ra ngoài, tiện thể rót một ly nước uống.
Lúc này, cả hành lang đều tối đen. Cậu nhấn công tắc bên cạnh cửa, các đèn tường hai bên đều lần lượt sáng lên.
Khi bóng tối vừa tan đi, cậu thấy một cái bóng đen lướt qua cuối hành lang.
Thân hình nho nhỏ, dường như được phủ lên một thứ gì đó, nhưng không nhìn rõ.
Kỳ Vô Bệnh đã nhìn thấy, chắc chắn mình không nhìn nhầm, nhưng cậu vẫn rất bình tĩnh, không biểu lộ cảm xúc, cậu thật sự khát nước.
Thông thả bước tới rót một ly nước, thảnh thơi ngâm vài lá tre xanh, đêm khuya mà tinh thần cậu lại vô cùng tốt.
Cầm ly nước, cậu nhấp từng ngụm nhỏ, chầm chậm quay về phòng. Chưa được vài bước, lại thấy cái bóng đen.
Như thể cố ý dọa người, cái bóng thoáng qua ở ranh giới giữa ánh sáng và bóng tối với tốc độ rất nhanh, khiến người ta rùng mình kinh sợ.
Đột nhiên, từ đâu vang lên một điệu nhạc.
Giai điệu tuyệt đẹp và lãng mạn, có chút giống như điệu Waltz*.
* Điệu waltz là một điệu nhảy đôi có nguồn gốc từ châu Âu, thường được thực hiện theo nhịp 3/4. Điệu nhảy này nổi tiếng với các bước chuyển động tròn và uyển chuyển, mang đến cảm giác lãng mạn và duyên dáng. Waltz phổ biến trong âm nhạc cổ điển và thường được trình diễn tại các buổi khiêu vũ trang trọng.
Âm thanh từ xa đến gần, rồi dần dần yếu đi.
Sau đó, tiếng va chạm quỷ dị lại bắt đầu.
Sự tò mò của Kỳ Vô Bệnh lại trỗi dậy, cậu vừa uống nước vừa đi theo tiếng nhạc, nhưng điều kỳ lạ là dường như âm thanh đó đang di chuyển, cậu không thể xác định được vị trí.
Chẳng mấy chốc, cậu bước đi mệt mỏi.
Tò mò ngay lập tức tan biến, quay lại ngồi vẫn là thoải mái hơn.
Nghĩ đến đây, cậu lập tức dừng bước và quay người lại.
Chỉ là cậu không đi theo nữa, nhưng âm nhạc lại kỳ lạ bám theo cậu, bám càng lúc càng gần, càng lúc càng to hơn, như thể có ai đó luôn theo sát phía sau từng bước, cảm giác như sắp lao tới.
Cậu bình tĩnh quay lại, không có ai, nhưng tiếng nhạc vẫn rất rõ, như phát ra từ dưới chân.
Kỳ Vô Bệnh cúi đầu nhìn xuống, vừa vặn bắt gặp một đôi mắt.
Là một cái đầu.
Một cái đầu rất tròn trịa.
Trông rất thật, nhưng cũng rất vụng về.
Lông mày còn bị lệch.
Kỳ Vô Bệnh ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc của cái đầu giả và quan sát kỹ.