Chương 73: Phụ trách đút em ăn no

Editor: Trà Đào

Kha Tùng Ứng tập mãi thành thói quen đem hai người đang đấu võ mồm đẩy mạnh vào trong phòng, đóng cửa lại, nắm tay Tô Nhuyễn đi vào thang máy xuống lầu.

“Em mơ thấy gì?” Anh đang ở trong thang máy, quay đầu đối mặt với Tô Nhuyễn “Như thế nào có cảm giác còn chưa tỉnh?”

Tô Nhuyễn duỗi tay ôm lấy anh.

Bụng phình to đến mức làm cô không thể dính vào người anh, nên chỉ có thể úp mặt dựa vào ngực anh.

"Là mơ thấy trước kia, rất nhiều rất nhiều..." Cô nói rồi ngáp một cái "Em hình như thực sự chưa tỉnh ngủ."

Kha Tùng Ứng nhéo nhéo thịt trên mặt cô "Không được ngủ nữa, lát nữa hãy ngủ tiếp, như vậy buổi tối em sẽ không mệt."

“Được.” Cô vẫn ôm anh, giống như con lười, cả người lười biếng không muốn cử động.

“Làm sao vậy?” Kha Tùng Ứng nhẹ nhàng ôm lấy cô, duỗi tay nâng cằm cô lên, cúi đầu hôn lên môi cô “Thang máy tới rồi, chúng ta đi ra ngoài rồi ôm tiếp.”

Tô Nhuyễn buông lỏng tay, ngoan ngoãn để anh dẫn ra ngoài.

Hai người đi dọc theo đường của tiểu khu.

Sản phẩm mới nhất của Kha Tùng Ứng đang di vào giai đoạn nghiên cứu và phát triển quan trọng, anh bận rộn suốt cả ngày đêm, vất vả lắm mới được nghỉ ngơi nửa ngày, anh cùng Tô Nhuyễn “xem” vở nhạc kịch yêu thích của cô, cô khen ngợi xong, rồi lại chợp mắt.

Anh tìm một nơi yên tĩnh, vươn tay ôm cô vào trong lòng "Mấy ngày nay mệt lắm sao? Hai ngày nay nếu không có việc gì gấp thì đừng đi nữa, cứ tiếp tục làm việc như vậy, bụng thì lại ngày càng lớn hơn, hành động cũng không tiện, trong bụng em còn có thêm hai tiểu tổ tông nữa, mỗi lần em lên bục diễn thuyết anh ngồi bên dưới khán đài tâm trạng đều tràn đầy lo sợ."

“Sao lại sợ hãi như vậy?” Cô dựa vào trong ngực anh, ngón trỏ vòng qua chơi đùa cúc áo sơ mi của anh.

“Anh sợ em tê chân, sợ em té ngã, sợ em không cẩn thận đυ.ng vào cái bàn.” Anh nhẹ nhàng vuốt ve cô.

“Vậy tốt nhất lần sau anh đừng đi.” Cô cong môi.

"Không đi càng lo lắng, tìm người ở trong văn phòng gọi video, để bọn họ phát sóng trực tiếp, toàn bộ quá trình đều nhìn chằm chằm em, còn không bằng đi đến hiện trường thì tốt hơn."

Tô Nhuyễn nở nụ cười.

“Anh gầy đi rồi này” Cô duỗi hai tay ra ôm lấy eo anh, vuốt ve qua lại, Kha Tùng Ứng nắm chặt tay cô “Đừng sờ loạn, sờ đến cứng luôn rồi.”

Tô Nhuyễn lại cười ha ha.

Kha Tùng Ứng cúi đầu cắn vành tai cô "Bây giờ khí nóng đang bắt đầu lớn, đừng đốt lửa bậy."

"Em dập cho anh nha." Cô dùng răng cắn nhẹ lên nút áo anh

Kha Tùng Ứng niết cằm cô "Anh sợ mình sẽ làm hỏng miệng của em."

Tô Nhuyễn cười nhéo eo anh.

Hai người lặng lẽ ở trong khuôn viên ôm nhau nói chuyện, tháng sau chính là ngày đầu tiên Kha Tùng Ứng công công bố sản phẩm, tương lai sẽ càng bận hơn, hai người có thể yên lặng ngồi ngay ngốc ở bên nhau trò chuyện tán gẫu như thế này, đã là điều cực kỳ hiếm có.

“Chờ một chút.” Anh ôm Tô Nhuyễn khẽ thở dài “Chờ anh làm xong trận này, anh sẽ nghỉ việc, ở nhà với em.”

“Được, em sẽ nuôi anh.” Tô Nhuyễn cười nói

“Được nha, em nuôi anh” Kha Tùng Ứng nghiêng đầu cắn cắn cổ cô, “Em phụ trách nuôi anh, anh sẽ phụ trách đút em ăn no.”

Lỗ tai Tô Nhuyễn ửng đỏ đẩy đẩy anh “Đứng đắn một chút.”

“Anh sẽ nấu cơm đút em ăn no nha, em nghĩ đi đâu thế.” Anh cười nhéo nhéo má cô “Ui ui, cái đầu nhỏ này sao mỗi ngày đều nghĩ đệ những chuyện đen tối sắc tình không vậy hả?”

Tô Nhuyễn: “……”

Hai người ở trong khuôn viên ngây ngẩn cả buổi, mùa hè rất nhiều muỗi, Kha Tùng Ứng lo lắng Tô Nhuyễn sẽ bị muỗi đốt, liền kéo cô đi về phía tiểu khu.

Lúc đi đến hoa viên, nhìn thấy Lịch Chỉ Lan.

Năm trước Lịch Chỉ Lan bị bệnh nặng, lúc đó bà quen với một người đàn ông đã có vợ, họ đã ly hôn, vì vẫn còn đang háo hức, nên không muốn cùng bà kết hôn, chỉ quen như vậy chấp vá qua ngày, thẳng đến khi bà ngã bệnh, người đàn ông cảm thấy tốn quá nhiều tiền của, vì thế ông ta đã mang theo con trai của mình và bỏ đi, ném bà nằm trong bệnh viện một mình.

Một mình bà trong bệnh viện khóc lóc cả ngày, đến tối khi nhìn thấy Kha Tùng Ứng xuất hiện ở cửa phòng bệnh, trên tay cầm tờ đơn tiền viện phí và một chiếc hộp giữ nhiệt.

Mắt bà lúc đó liền đỏ hoe.