Chương 7
Hơn 8 giờ tối, người bình thường đều đã ăn cơm tối, không phải ngồi xe TV thì cũng cùng vài người bạn thân đi dạo quanh các con phố nào nhiệt, hát hò, v.v…, nhưng 3 mẹ con An Tiệp Oánh vẫn còn đang đầu tắt mặt tối xử lý công việc trong văn phòng tầng 5 Hối Đức Đại Hạ ở đường Nam Kinh Đông.
(Hối Đức Đại Hạ: tên một tòa nhà cao tầng ở Đài Bắc nằm trong khu vực CBD – trung tâm tài chính của thành phố, cực kỳ sầm uất)
“Mẹ nó chứ!”
Phong Tông Bình giận dữ chửi ra một tiếng, đem tập tài liệu trong tay ném xuống đất, Phong Tông Tuyền đang bận rộn gõ máy tính, An Tiệp Oánh cũng bận rộn chỉnh lý dữ liệu, còn có Cốc Siêu đang lập kế hoạch phát triển đồng thời ngẩng đầu nhíu mày trừng mắt với hắn.
“Con lại phát điên cái gì?!” An Tiệp Oánh nói.
“Đừng quên mọi người đều đang bận rộn làm việc vì con, cho dù có oán giận gì, ít nhất cũng đừng phát tiết lên người chúng ta!”
“Mẹ kiếp! Đã rút lần thứ 3 rồi, con làm sao có thể không tức giận!” Phong Tông Bình mắng lớn. “Con không hiểu nổi, tất cả đều theo ý của anh ta rồi, còn có cái gì không vừa lòng? Không đủ hấp dẫn người? Mẹ nó chứ, bản thân anh ta không đủ hấp dẫn người rồi, còn muốn sản phẩm của mình thu hút được người ta!”
An Tiệp Oánh nhíu mày, đi nhặt lại tập tài liệu, vừa xem trán bất giác nhăn lại càng sâu.
“Phiếm Lực? Không phải Phiếm Lực từ trước tới nay đều rất vừa lòng với kế hoạch của chúng ta sao? Thậm chí còn ký hợp đồng dài hạn với chúng ta, sao lại rút về được?”
Phong Tông Bình bất đắc dĩ thở dài, mệt mỏi dựa đầu về phía sau.
“Lúc trước chúng ta đều lấy kế hoạch của Phong Thị cho bọn họ, bọn họ mới ký dài hạn. Nhưng từ lúc con bị khai trừ khỏi Phong Thị, kế hoạch của Phong Thị cũng không lấy được nữa, cho nên chỉ có thể tự mình làm, kết quả …”
Hắn đập mạnh hai tay xuống bàn. “Đáng chết, mặc kệ như thế nào! Phiếm Lực đều không hài lòng, rút rồi lại rút, thực là con mẹ nó khốn nạn!”
An Tiếp Oánh ngẫm nghĩ chốc lát, đang định nói cái gì, thì Phong Tông Tuyền lại giơ giơ bảng kế toán cướp lời nói trước.
“Anh hai, 3 tháng trước chúng ta dùng hết tiền đi mua 3 cái nhà xưởng thì còn lại không đến 150 vạn, sau đó lại phải ứng phó với kì phiếu đến hạn, bây giờ thì dùng sắp hết rồi, mà vẫn còn nhiều kì phiếu chưa thanh toán …” Cô trừng mắt nhíu mày nhìn đống cuống phiếu. “Lúc trước chúng ta đều là chuyển khoản mượn tạm ở Phong Thị, nhưng bây giờ anh không làm ở Phong Thị nữa, em cũng bị điều xuống phòng điều tra thị trường, căn bản không có cách nào động tay động chân.”
(kì phiếu: hiểu nôm na là giấy tờ do người mua phát hành cho người bán cam kết sẽ trả một số tiền khi đến hạn kỳ phiếu, ngược với hối phiếu – giấy tờ do người bán phát hành cho người mua phát hành cho người bán yêu cầu người bán đến hạn hối phiếu phải trả tiền.
Cuống phiếu: ở các nước Trung Quốc, Nhật Bản, Đài Loan, … các công ty và cá nhân hay chi trả bằng chi phiếu, chi phiếu được xé để thanh toán, phần cuống phiếu lưu lại trong sổ được dùng để so sánh, kết toán với ngân hàng)
Sắc mặt âm hiểm đến cực điểm, Phong Tông Bình lạnh lùng nói:
“Những chi phiếu chúng ta thu được thì sao?”
“Chỉ có một phần nhỏ là đã đáo hạn, nhưng vẫn không đủ, phần lớn là chưa đáo hạn.”
“Mẹ kiếp!” Phong Tông Bình lại nghiến răng nghiến lợi mắng, thuận tiện lại vỗ tay rầm xuống bàn.
Phong Tông Tuyền dường như còn sợ sắc mặt Phong Tông Bình chưa đủ đen, vẫn thao thao bất tuyệt đem hết phiền phức nói ra tất cả.
“Còn có, máy móc chúng ta đặt đã đến rồi, hàng đến trao tiền, thời hạn giao chi phiếu cho họ cũng chỉ còn một tháng, cái này đều nói rõ trong hợp đồng, nhưng mà …” Phong Tông Tuyền lại liếc mắt nhìn hóa đơn. “Cho dù không kể các khoản phải chi bằng tiền mặt khác, khoản tiền này chúng ta tuyệt đối không chi được.”
Tiếp sau đó cô lại lật một tờ hóa đơn khác ra.
“Phục Sinh nói các lần trước đều thanh toán không đúng hạn, chuyến hàng tiếp theo nếu muốn nhận thì phải thanh toán ngay.”
Lại một tờ.
“Duẫn Lương nói hai chuyến hàng lần trước đều có hàng lỗi, bọn họ muốn trả lại hàng.”
Lại một tờ.
“Kế hoạch với Khai Dương đã lui lại đến lần thứ 6 rồi, bọn họ không muốn hợp tác cùng chúng ta nữa, cho nên muốn chúng ta …”
“Em nói đủ chưa?!”
Âm thanh cuồng nộ khủng bố, biểu tình lãnh lẽo hung tàn, không những dọa Phong Tông Tuyền nuốt luôn lại những lời định nói, cũng làm An Tiệp Oánh sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt rồi mới mở miệng nói:
“Đừng nóng, Tông Bình, chúng ta có thể nghĩ cách …”
“Nghĩ cách?” Phong Tông Bình cười lạnh. “Còn có cách gì mà nghĩ? Mẹ trước kia nghĩ bao nhiêu cách rồi có ích gì không? Toàn là SHIT! Con còn tưởng mẹ lợi hại, con mẹ nó ngay từ đầu nghe con thì đã gϊếŧ quách cái tên Phong Tông Hàn kia rồi, chúng ta cũng không cần ở đây nhặng xị lên thế này!”
“Chúng ta đã muốn động thủ rồi,” An Tiếp Oánh nhẫn nại nói: “Là nó bị tai nạn xe mới …”
“Con nói là lúc anh ta hôn mê!” Phong Tông Bình cắn răng gằn ra từng tiếng.
An Tiệp Oánh lắc lắc đầu.
“Con cũng biết khi xảy ra tai nạn xe không biết có bao nhiêu người nghi ngờ chúng ta, tuy rằng là nó tự mình tránh một con mèo mới gây ra tai nạn, người ta lại cho là bằng kỹ thuật lái xe của nó làm sao có thể không tránh nổi một con mèo mà lại nghi ngờ có uẩn khúc khác, đến cảnh sát cũng yêu cầu chúng ta đến tường trình, ai biết được liệu có phái người theo dõi chúng ta hay không. Tình hình đó, chúng ta ra tay được sao?”
Phong Tông Bình nhíu chặt hai hàng lông mày.
“Là người khác ra tay, cũng không phải chúng ta tự mình động thủ.”
“Vậy cũng cần phải liên lạc với đối phương không phải sao?” An Tiệp Oánh phản bác. “Nếu như là cảnh sát hoặc nhà họ Tang, thậm chí là Vu Khiêm cũng có thể cho người theo dõi chúng ta, chúng ta lại không thông thạo chuyện này, mà đối phương cũng không phải thực sự là sát thủ, nào dám chắc cách liên lạc đó là an toàn, không khéo chúng ta lại tự chui đầu vào lưới?”
Phong Tông Bình hết lời.
“Mà căn bản là ai biết nó tỉnh lại thì biệt tăm biệt tích, vậy có muốn cũng không thể ra tay được?” An Tiệp Oánh lai nói: “Tình hình sau đó thế nào con cũng biết rồi không phải sao? Nó vừa trở lại chúng ta liền định ra tay rồi, ai biết được người chúng ta thuê lại đang yên đang lành thì trả lại tiền cự tuyệt hành động, tìm hai người khác cũng nhận tiền rồi lại trả lại, sau đó là Hải Phong bắt đầu xảy ra chuyện, nọi người đều dồn hết tâm trí vào đây, còn đâu thời gian nghĩ những cái khác nữa?”
An Tiệp Oánh thở dài.
“Lúc đầu là vì Tiểu Tuyền và Cốc Siêu nên mới mở công ty này, thật không ngờ giờ đây lại biến thành con đường sống duy nhất của chúng ta.”
“Không phải còn có cổ phiếu của Phong Thị sao, mẹ, con có 10%, mẹ với anh hai mỗi người có 5%, chỉ cần nhận cổ tức thì chúng ta cũng có thể thoải mái mà sống rồi.” Phong Tông Tuyền nhắc nhở.
Khóe miệng Phong Tông Bình nhếch lên, hừ lạnh một cái.
“Đàn bà đều nghĩ ngắn, me không đi hỏi Cốc Siêu xem có phải làm một nhân viên tiểu tốt, nhận cổ tức của em thế là hài lòng rồi sao?”
Phong Tông tuyền liếc mắt nhìn qua, chỉ thấy Cốc Siêu bộ dạng không hài lòng, hai môi mím chặt, biểu hiện rõ ràng không cam tâm tình nguyện.
“Vậy phải làm sao?”
Phong Tông BÌnh trầm lặng cả nửa ngày mới lạnh lùng mở miệng nói:
“Biện pháp tốt nhất, cũng là diệt cỏ tận gốc, gϊếŧ anh ta.”
“Lại tìm người?” An Tiệp Oánh hỏi.
Phong Tông Bình lắc đầu.
“Tìm người, nếu như lại tìm không được thì phải tự mình ra tay, dù sao thì cũng nhất dịnh phải khử hắn, nếu không chúng ta chẳng còn hy vọng gì rồi.”
An Tiệp Oánh nghe vậy không khỏi thở hắt ra một hơi sợ hãi.
“Tự mình động thủ? Trời ạ! Nếu bị tóm thì phải làm sao?”
Phong Tông Bình xoa xoa cằm.
“Anh ta thích lái xe như vậy, nếu có xảy ra tai nạn xe lần nữa thì cũng không tính là gì.”
Hắn âm hiểm gian trá hé miệng. “Đến tiệm sửa xe tìm dây phanh sắp đứt giúp anh ta thay, cảnh sát cũng không tra được cái gì.”
An Tiếp Oánh giật mình a một tiếng.
“Phải, phải! Chỉ cần lúc thay dây phanh cẩn thận một chút đừng cho người ta phát giác ra, thì chẳng ai có thể nghi ngờ chúng ta cả.”
“Vậy không cần tìm người chứ?” Cốc Siêu mở miệng nói. “Anh ta có nhiều xe như vậy, tìm một cái mà không phải ngày nào anh ta cũng đi, tốt hơn là động thủ với cái xe thường dùng lái đi chơi, chúng ta lập tức ra nước ngoài, đợi đến lúc xảy ra chuyện chúng ta căn bản không có mặt ở Đài Loan, như vậy thì có thế nào cũng khong thể đổ lên đầu chúng ta được?”
“Ừ, ừ, có lý, như vậy là hoàn hảo rồi!” Phong Tông Bình liên tục gật đầu tỏ vẻ tán thưởng, sau đó hỏi lại: “Vậy Hải Phong cậu định xứ lý như thế nào cho phải?”
“Một là trực tiếp bỏ thôi, dù sao sau này cũng có Phong Thị, Hải Phong cũng không tính là cái gì cả.”
Phong Tông Bình gật đầu.
“Còn có hai sao?
“Hai là bán cổ phần Phong Thị của mọi người đi cứu Hải Phong, sau này có Phong Thị rồi, cũng có cơ hội lấy lại cổ phần.”
“Vậy thì bỏ đi,” Phong Tông Bình không suy nghĩ trực tiếp quyết định. “Không cần phí sức như vậy.”
“Tôi cũng nghĩ vậy,” Cốc Siêu đồng ý nói: “Như vậy chúng ta mới có thể chuyên tâm xử lý chuyện quan trọng.”
Phong Tông Bình hài lòng nở nụ cười.
“OK, theo như tôi biết, Phong Tông Hàn bình thường đều lái chiếc BMW mui trần, nhưng lúc đi chơi cũng có một hai lần lái xe khác …”
Chiếc Porsche đỏ rực như lửa lướt nhanh trên cầu vượt Thị Dân Đại Đạo, vừa nghe được âm thanh động cơ mơ hồ, chiếc xe như cuồng phong bạo vũ nhảy vọt lên.
Trong đêm đầu đông lạnh lẽo này, ở lúc người xe thưa thớt. Phong Tông Hàn nhịn không được muốn thưởng thức một chút cảm giác tốc độ kí©h thí©ɧ. Đặc biệt là vào lúc này, 8, 9 tiếng đồng hồ trước hắn vừa cử hành tiệc đính hôn, đeo nhẫn vào tay Uyển Trúc, cũng đã sắp xếp xong hai tuần nữa thì tổ chức hôn lễ. Sau đó là bọn Vu Khiêm đã tổ chức cho hắn tiệc chia tay thời độc thân, có rượu trợ hứng, càng nhịn không được muốn biểu hiện một chút hân hoan trong lòng.
Ở trên cây cầu cũng được coi là thẳng tắp này mà đua xe, với kỹ thuật của tay đua xe nghiệp dư như hắn cũng không tính là chuyện gì không thể, thực sự cũng không phải là thú vị lắm; nhưng ở Đài Loan đất chật người đông, có thể tùy tiện đua một chút như thế này thì cũng còn hơn là không có gì.
Xa xa nhìn thấy ánh đèn giao thông nhạt nhòa nhảy đèn, hắn theo bản năng nhẹ nhàng đạp phanh …
Hả? Hắn nhíu mày, lại đạp mạnh hơn ở dưới chân …
Đây là chuyện gì? Hắn nghĩ, đồng thời dùng toàn lực đạp phanh …
Vào lúc chiếc xe lao qua hàng rào công sự đâm thẳng vào xe ủi đất, trong đầu hắn nổi lên tia nghi vấn cuối cùng: Mẹ kiếp, không phải mình đã phái người giám sát bọn họ rồi sao? Bọn họ sao lại có cơ hội ra tay?
Phong Tông Hàn cúi đầu ủ rũ rồi lại trừng mắt nhìn người đàn ông cao lớn đối diện, người này đã mang hắn từ thân thể Tiểu Hổ mang về thân thể của chính mình, bây giờ lại là người tóm hắn ra khỏi thân thể này.
“Đến lúc của tôi rồi sao?”
Người cao lớn – - Andrea đại sứ giả phụ trách tiếp dẫn linh hồn con người mỉm cười.
“Phải, thời điểm của ngươi tới rồi.”
Điều này hắn rõ ràng là đã lường trước rồi, tại sao người ta vẫn tìm được cơ hội làm hại hắn.
“Đáng chết!” Phong Tông Hàn càng uể oải. “Ta vừa mới đính hôn, mà người này mới là người ta thực sự yêu, cư nhiên lại đến lúc phải đi? Thực con mẹ nó đáng chết! Vậy thì các ngươi trước kia cũng không nên làm cho ta gặp cô ấy! Nếu lúc trước khiến ta chết, ta cùng lắm là không vui mà thôi,hiện tại … hiện tại ta thực là con mẹ nó đại hỏa!”
Andrea ý cười càng sâu.
“Ngươi vốn dĩ không có quan hệ với cô ấy, cô ấy cũng không là người yêu của ngươi, nhưng một khi đã là sai lầm của chúng ta, những chuyện không nên đều đã hết thảy xảy ra, cho nên chúng ta đồng dạng phải sửa chữa lại.”
Phong Tông Hàn hồ nghi nhìn người kia.
“Ông định sửa chữa lại thế nào?”
“Ngươi nói xem?”
“Tôi nói?” Phong Tông Hàn chỉ vào mũi mình. “Vô nghĩa! Tôi đương nhiên là hy vọng các ông làm cho tôi trờ về ở cùng một chỗ với táo xanh nhỏ, tôi cũng không yêu cầu có thể sống lâu, chỉ cần làm chúng tôi có thể cùng chết, cùng nhau đến chỗ các ông báo danh.”
Andrea thú vị nhìn hắn.
“Vậy người cô ấy lẽ ra phải lấy thì làm sao đây?”
“Người cô ấy lẽ ra phải lấy?” Phong Tông Hàn nheo hai mắt.
“Cô ấy yêu anh ta sao?”
Adrea lắc đầu.
“Không yêu, vô luận có gặp ngươi hay không, cô ấy đều chỉ yêu một mình ngươi.”
Phong Tông Hàn nghe vậy không khỏi nhẹ nhàng thờ phào một hơi.
“Đi! Vậy ông còn để bọn họ ở cùng nhau? Bảo anh ta lấy một người yêu anh ta là được rồi!”
“Không có ai yêu anh ta, anh ta là một tên quái vật.” Phong Tông Hàn vừa trừng mắt nhìn hắn, Adrea đã vội vàng nói tiếp: “Bọn họ kết hôn xong chưa đầy một tháng thì anh ta chết rồi.”
Phong Tông Hàn sửng sốt.
“Này! Ông đùa tôi đấy có phải không? Một khi bọn họ kết hôn chưa đầy 1 tháng mà anh ta đã chết, ông còn để bọn họ kết hôn làm gì?”
Andrea chỉ chỉ trên mặt nhún vai.
“SHIT!” Phong Tông Hàn chửi thề. “Các người không phải đều mở miệng là giảng từ bi bác ái sao? Thần phật thương cảm người trần, thần phật đều là từ bi, không phải là đều nói vậy sao? Sao lại muốn đi chia rẽ người yêu, tác hợp oán ngẫu?”
Andrea nhướn cao đôi mày, lại mãnh liệt gật đầu một cái.
“Được, cái này thực là một lý do tốt! OK, nếu như ngươi thực sự muốn, ta có thể đưa ngươi trở về, đợi 37 năm nữa khi đến lúc của cô ấy lại quay về đây đón các ngươi cùng đi, đây chính là bồi thường của chúng ta dành cho ngươi, vừa lòng chưa?”
“Vừa lòng, vừa lòng, cực lỳ vừa lòng!” Phong Tông Hàn ý cười đầy mắt vui vẻ nói.
“Tôi quyết định rồi,từ giờ trở đi tôi hoàn toàn từ bỏ quan niệm vô thần, tuần nào cũng sẽ đi nhà thờ tán dóc vài câu,cũng đi chùa miếu thắp hương …” Nói thật ra, cho đến bây giờ hắn vẫn không biết đối phương rốt cục là cái loại gì, đành phải lôi hết ra. (không biết anh Andrea là thần phật thánh mẫu gì, phải lôi hết ra cả lượt =)))
“… đồng thời cũng thay các vị làm chút quảng cáo tuyên truyền, đặc biệt là khi đến lúc của chúng tôi, các vị đến tiếp dẫn, chúng tôi càng nên tuyên thệ làm theo, vĩnh viễn không phản bội!”
Hắn giơ hai tay, khẳng khái trào dâng mà nói, Andrea dở khóc dở cười lắc đầu.
“Thực sự không hiểu ngươi đang nói cái gì.”
“Thực đó, tôi xin thề!” Phong Tông Hàn vội vã giơ tay lên thề: “Hiện tại tôi đối với chư vị thần tiên là tấm lòng thành kính, còn có cuồn cuộn như nước sông chảy mãi không ngừng, lại như lũ sông Hoàng Hà không gì ngăn nổi, tôi …”
“Được rồi, được rồi!” Andrea xoa xoa trên người đã nổi đầy da gà.
“Không cần nói nữa, ta hiểu tâm ý của ngươi rồi!”
Phong Tông Hàn nghe vậy, lập nở ra ý cười nịnh hót trên mặt.
“Hắc hắc, một khi ông đã nghe đủ, vậy tôi hiện giờ có thể trở về được chưa?”
“Có rồi, có rồi, lại có nhịp tim rồi!”
“Trời ạ, cái … cái này quả thực là kỳ tích!”
“Mau, mau! Mọi người nhanh tay lên một chút, đừng để gây thương tích lại mất nhịp tim nữa!”
Bên ngoài phòng phẫu thuật, cả nhà Uyển Trúc đang chờ đợi, Vu Khiêm cùng Mạc Thanh Phong ở cách đó một khoảng cùng cảnh sát Hàn thì thầm to nhỏ.
“Tối nay cậu ta uống không ít rượu.” Vu Khiêm thừa nhận. “Nhưng tửu lượng của cậu ta luôn rất tốt, còn chưa đến mức say.Hơn nữa lúc cuối chúng tôi gặp cậu ta, cậu ta vẫn còn rất tỉnh táo, không có chút vẻ nào là say rượu cả, mặt rất đỏ, nhưng thần trí lại rất minh mẫn.”
Cảnh sát Hàn nhíu mi.
“Chúng tôi cũng tìm được một nhân chứng chứng kiến vụ tai nạn, anh ta cho biết xe của Phong tiên sinh lao vào hàng rào chắn của công sự với tốc độ rất cao, cơ hồ như là hoàn toàn không có ý đồ giảm tốc độ, như là muốn tự sát. Nếu như Phong tiên sinh đúng là như mọi người nói không hề say rượu, chúng tôi có thể phán đoán anh ấy ở trạng thái nửa say, cho dù là như vậy, ở thời điểm cuối cùng Phong tiên sinh cũng nên hiểu được tình cảnh của chính mình mà cố đạp phanh mới đúng, như vậy lại bất đồng với lời của nhân chứng.”
“Ý của anh là?” Mạc Thanh Phong thận trọng hỏi.
“Tôi hiện tại chưa thể đưa ra kết luận, nhưng tôi sẽ cho người đi kiểm tra cần thận tình trạng của chiếc xe.” Cảnh sát Hàn ám chỉ.
“Vậy thì phải phiền anh rồi.” Vu Khiêm cảm kích gật đầu nói: “Anh cần biết tổng tài của chúng tôi 10 tháng trước cũng bị tai nạn xe.” Hắn ta đồng dạng ám chỉ. Đương nhiên từ miệng Phong Tông Hàn thì hắn biết lần đó đơn thuần chỉ là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng chỉ có ám chỉ đó, cảnh sát mới tăng cường điều tra chi tiết.
“Phong tiên sinh không phải đã nói lần đó là tai nạn ngoài ý muốn thôi sao?” Cảnh sát Hàn nghi hoặc hỏi.
“Nhưng có rất nhiều điều ngoài ý muốn là do con người gây ra, không phải sao?” Vu Khiêm hỏi lại.
Cảnh sát Hàn lại nhướn mày.
“Nói cũng đúng, đúng là có rất nhiều điều ngoài ý muốn là do con người gây nên, đặc biệt đối tượng lại là những nhân vật như Phong tiên sinh.”
“Anh hiểu được là tốt rồi.” Vu Khiêm hài lòng gật đầu. “Tôi nghĩ không cần tôi nhắc nhở anh cũng biết những kẻ nào sẽ được lợi nếu tổng tài của chúng tôi chết, đúng không?”
“Uhm, tôi xem xem …” Cảnh sát Hàn lập tức mở sổ ghi chép. “Mẹ kế của Phong tiên sinh, em trai kế không cùng huyết thống, en gái cùng cha khác mẹ, đúng chứ?”
“Phải, không sai, tổng tài của chúng tôi vừa mới đính hôn, cho nên chỉ có 3 người đó là được lợi từ cái chết của cậu ấy.” Vu Khiêm trả lời.
“Còn nữa,” Mạc Thanh Phong tiếp lời: “Có lẽ anh muốn biết mấy tháng trước em trai kế của tổng tài vừa bị cậu ấy khai trừ khỏi Phong Thị.”
“Ồ?” Cảnh sát Hàn bất ngờ nhướn cao đôi mày rậm. “Tại sao?”
“Bởi vì chân tay anh ta không sạch sẽ.” Mạc Thanh Phong kinh thường nhếch khóe miệng.
“Anh ta tự mình mở một công ty khác, nhưng lại lợi dụng tư liệu của Phong Thị đi làm lợi riêng cho mình, lại trộm kế hoạch của Phong Thị đưa cho khách hàng của mình, còn trộm chuyển khoản cho công ty của anh ta quay vòng vốn, cuối cùng còn nhân lúc tổng tài của chúng tôi hôn mê cho thân tín của mình trà trộn vào làm việc tại Phong Thị, chuẩn bị nhân cơ hội thì nắm quyền cả Phong Thị.”
Cảnh sát Hàn nhất thời trầm mặc.
“Nói như vậy, bọn họ là kẻ tình nghi số một rồi?”
“Cái này đương nhiên phải nhờ đến cảnh sát Hàn kinh nghiệm phong phú đến kết luận, chúng tôi không thể tự tiện khẳng định được, chúng tôi chỉ có thể cung cấp thông tin mà thôi.” Mạc Thanh Phong rất thông minh thêm vài câu tâng bốc ngài cảnh sát. (nguyên văn: 将高帽子戴在警官头上: đội mũ lên đầu ông cảnh sát = nịnh hót, tâng bốc)
Cảnh sát Hàn hiểu chuyện mãnh liệt gật đầu.
“Đương nhiên, chúng tôi là những người chuyên nghiệp, những việc này tự nhiên chỉ có chúng tôi làm mới đưa ra được kết luận chính xác.”
“Vẫn còn chuyện …” Mạc Thanh Phong cố ý chần chừ một lát.
“Không biết có nên nói hay không?”
“Đương nhiên phải nói,” Cảnh sát Hàn không chút do dự nói. “Bất kể manh mối nào chúng tôi cũng cần, thậm chí chỉ là phán đoán cũng được.”
“Cái này hoàn toàn không phải là đoán, mà là …” Mạc Thanh Phong nháy mắt với Vu Khiêm, Vu Khiêm nhẹ nhàng gật đầu, hắn mới tiếp tục nói: “Tổng tài của chúng tôi không muốn cho người khác biết.”
“Tại sao?”
Mạc Thanh Phong lại đưa mắt nhìn Vu Khiêm, Vu Khiêm vô thức lại thở dài một tiếng.
“Thực ra bản thân tổng tài của chúng tôi vẫn biết có người muốn hại cậu ấy, cũng vì lẽ đó mới cho người đi theo dõi, giám sát họ.” Hắn dừng một chút. “Kết quả phát hiện bọn họ liên tiếp mấy lần tìm người ra tay với tổng tài của chúng tôi, lẽ ra cậu ấy nên báo cảnh sát, nhưng bọn họ dẫu sao cũng là thân nhân của cậu ấy, tổng tài cũng không muốn thấy họ phải chịu cảnh tù tội, cho nên mới bảo chúng tôi đi thực hiện giao dịch với mấy người kia, yêu cầu bọn họ hủy giao dịch ác độc đó, tổng tài hy vọng bọn họ lần nữa thất bại thì sẽ từ bỏ âm mưu thâm độc này.”
Hắn lắc đầu.
“Kết quả bọn họ quyết không từ bỏ.”
Sắc mặt cảnh sát Hàn càng lúc càng nghiêm trọng.
“Tôi hiểu rồi, bọn họ hiện tại ở đâu?”
“Hai ngày trước đã đi Anh du lịch rồi, ước chừng nửa tháng nữa mới trở về.”
Mạc Thanh Phong nói. “Có khả năng là tạm lánh cho đến khi xong chuyện, tôi đoán thế.”
“Rất có khả năng.” Cảnh sát Hàn gật đầu. “Cái này gọi là bằng chứng ngoại phạm.”
“Không biết cảnh sát Hàn cho rằng bọn họ thuê người làm hay tự mình ra tay?” Vu Khiêm từng bước đưa cảnh sát Hàn đi theo hướng suy nghĩ của mình.
Cảnh sát Hàn trầm ngâm hồi lâu.
“Uhm, điểm này còn rất khó kết luận, đợi tôi điều tra rõ ràng rồi sẽ thông báo với mọi người.”
Vu Khiêm cùng Mạc Thanh Phong cùng đưa mắt nhìn nhau, bốn con mắt đồng thời mang theo thần thái hài lòng.
“Vậy mọi chuyện phải nhờ cảnh sát Hàn vất vả rồi.”
“Đây là trách nhiệm của chúng tôi.”
Tiễn cảnh sát Hàn về xong, Vu Khiêm cùng Mạc Thanh Phong lại quay về phòng phẫu thuật đợi. Không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ tư lự đợi. Bây giờ nói gì cũng là thừa thãi hết. Dường như đã qua cả nửa thế kỷ, cuối cùng cửa phòng phẫu thuật bật mở, bác sĩ tháo khẩu trang đi tới, mọi người lập tức bật dậy.
“Vị nào là người nhà bệnh nhân?”
Mọi người đưa nắt nhìn nhau, Vu Khiêm lập tức bước lên trước một bước.
“Người nhà tổng tài hiện không có ở trong nước, nhưng vị này …” Hắn chỉ vào Uyển Trúc. “Là vị hôn thê của tổng tài, Kha tiểu thư.”
Bác sĩ liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Uyển Trúc.
“Uhm, tình trạng của bệnh nhân tuy hết sức nguy hiểm, nhưng anh ta còn có sức trẻ, nếu tình trọng ổn định tiếp tục duy trì, thì lẽ ra có thể qua khỏi được mới đúng.”
Uyển Trúc nghe vậy, tâm trạng Uyển Trúc bất tình lình trùng xuống, hai đầu gối nhũn ra suýt nữa thì khụy xuống, hoàn hảo Chu Tố Nghi từ đầu vẫn đứng bên cạnh đỡ cô mới tránh được khỏi bị ngã.
“Tôi … tôi có thể đi thăm anh ấy không?”
“Cậu ta cần được đưa vào phòng hồi sức, cô có thể qua bên kia chờ.”
Bác sĩ nhìn mấy người còn lại, rồi nói thêm một câu:
“Chỉ có cô có thể đi vào.”
Hai lần nhật nguyệt tinh thần luân chuyển, lại là lúc buổi sớm bình minh bắt đầu, những tia sáng lung linh ánh ban mai cũng không hấp dẫn được Uyển Trúc, cô đang chăm chú quan sát bác sĩ trực đêm làm các kiểm tra cuối cùng cho bệnh nhân. Sau đó anh ta có thể trở về phòng nghỉ đợi tan ca rồi về nhà (anh bác sĩ ý).
Còn cô thì vẫn chưa thể như vậy, chưa nhìn thấy Phong Tông Hàn tỉnh lại, cô tuyệt đối không rời hắn nửa bước.
Nhịp tim bình thường, huyết áp bình thường, hô hấp bình thường … tất cả đều bình thường, tình trạng làm người khác cực kỳ vừa lòng, hiện tại chỉ cần hắn tỉnh lại là mọi chuyện đều ổn.
Bác sĩ cho cô mấy lời đảm bảo rồi rời đi, cô về lại bên giường bệnh đối diện với y tá đặc biệt. Nhẹ nhàng nắm tay hắn, lại nhẹ nhàng áp xuống tay hắn một nụ hôn.
Em biết anh sẽ tỉnh lại, Tông Hàn, em biết nhất định anh sẽ tỉnh lại!
Cô vui vẻ nghĩ.
Lần đầu gặp lại, ngày đầu tiên hắn đã nói muốn kết hôn với cô. Bình thường hắn đều dùng ánh mắt đùa cợt để nhìn mọi việc, duy chỉ với việc hôn nhân thì lại cực kỳ cẩn trọng nghiêm túc, hắn cũng sẽ không để bản thân phá hoại nguyên tắc của chính mình.
Sau một hồi, ánh mắt yêu thương bắt đầu di động không ngừng trên người Phong Tông Hàn.
Thực thảm, trên người toàn là vết thương, trên khuôn mặt hoàn mĩ kia cũng có một vết thương, là ở phía trên lông mày bên phải, vết thương rất sâu, khỏi rồi nhất định sẽ để lại một vết sẹo, làm hắn ngoài đẹp trai anh tuấn còn có thêm một chữ cool.
Nghĩ đến đó, cô bất giác bật cười.
Thôi đi, cho dù kiếp sau đầu thai lại hắn cũng không thể là cool man(*) được. Cả ngày đều nhảy nhót hớn hở, lúc nào cũng hi hi ha ha cười cợt, người như thế làm sao có thể xứng với danh hiệu cool man. (*nguyên văn酷男: khốc nam)
Cô lắc đầu, lại nhìn về phía bộ ngực hắn quấn đầy băng gạc.
Bác sĩ nói ngực của hắn bị đôm thủng một lỗ lớn, chính cái lỗ này làm tim hắn ngừng đập rồi, nhưng không hiểu vì sao tim ngừng đập 10 phút rồi, bác sĩ đã có ý định từ bỏ thì nhịp tim lại tự có lại, bác sĩ nói cái này quả thực là kì tích.
Thực giống như tình trạng lúc đầu của Tiểu Hổ. Bụng nó cũng bị thủng một lỗ, cái gì mà gan ruột toàn bộ đều bị xổ ra hết, Phương đại ca nói phải có kì tích nó mới sống được, kết quả nó thực sự sống lại được.
Cô bất giác không tự chủ được lại thở dài một cái.Tiểu Hổ, lâu rồi không nghĩ đến nó, từ lúc Phong Tông Hàn quấn lấy cô, tuy vậy cô cũng không hề quên nó, con mèo lông vằn hổ đó đã từng chiếm một góc quan trọng trong cuộc đời cô, cô chỉ là không có thời gian để nghĩ đến nó mà thôi.
Phong Tông Hàn quả thực là tên bá đạo điển hình, nghênh ngang tiến vào cuộc sống của cô,hơn nữa còn dã man chiếm cứ tất cả thời gian của cô. Tựa như Tiểu Hổ, nó luôn xem việc cô phải phục vụ nó là hiển nhiên, lúc ở nhà đều phải chơi cùng nó, cho dù là xem TV thì cũng phải là nằm trong lòng cô xem.
Nghĩ lại, Tiểu Hổ với hắn có nhiều phương diện giống nhau. Ví dụ như, bọn họ đều thích chơi, thích náo loạn, thích chỉnh người, đều kiêu ngạo, độc tài, đều thích ăn bánh pudding thanh long, bít tết, xoài, v.v…, đều ăn uống bao giờ cũng mồm mép nhồm nhoàm, chẳng có chút hình tượng nào hết; cũng đều thích tắm trước khi đi ngủ, thích nằm dài trên giường, cùng thích một chương trình TV, cùng thích xem một loại báo.
Càng thú vị hơn đó là bọn họ đều chảy máu mũi …
Nghĩ đến điều này, Uyển Trúc ngạc nhiên đến ngây người.
Không phải chứ?!
Nhưng… Uyển Trúc bất giác nhướn cao lông mày từ từ nghĩ lại từng chuyện.
Ngay lúc đầu hắn đã gây cho cô cảm giác hết sức quen thuộc, ánh mắt hắn thực giống Tiểu Hổ, bọn họ cũng rất quen thuộc với thói quen của nhau.
Hắn còn biết cô thích ăn món gì, biết cô giấu đồ bí mật ở chỗ nào, cũng biết Đại Tiểu Bì dấu xương ở chỗ nào, Đại Tiểu Mao dấu chuột chết ở đâu [cô hoàn toàn không biết nha]. Vốn là gặp mặt nhưng không quen biết. Nhưng sau 3 năm xa cách đọt nhiên hắn lại biết cô, mà lại còn biết cô yêu hắn!
Hơn nữa bản thân hắn cũng từng nói qua:
“Anh đã quen ngủ với em rồi.”
“Lúc trước đều là em tắm cho anh.”
“Lúc đầu nếu không phải là em lương thiện, tốt bụng anh đã sớm biến thành con mèo chết rồi!”
“Những chuyện đó anh nói với em chưa chắc em đã tin, cho nên tốt nhất là để em từ từ phát hiện ra.”
Không phải chứ?!
Tông Hàn = Tiểu Hổ? Tiểu Hổ = Tông Hàn?!
Cái này … không phải là rất đáng ngạc nhiên, rất không thể tưởng tượng nổi sao?
Nhưng … hắn cũng từng nói với cô, lần trước bị tai nạn xe, lúc tỉnh lại vì tứ chi không thể cử động như ý muốn nên mới giả vời hôn mê, đến tận khi có thể cử động một chút mới trốn viện ra ngoài, mà hắn hình như đã nói ngày hắn tỉnh lại cũng là ngày Tiểu Hổ chết …
Là trùng hợp? Hay là …
Nghĩ đến đây, Uyển Trúc quay sang nhìn Phong Tông Hàn vẫn nhắm mắt nằm yên, toàn thân không tự chủ được run lên một cái, miệng bất giác cũng thốt ra:
“Tiểu Hổ, là em sao?”
Cô thực không hy vọng có thể đạt được cái gì, trả lời, nhưng, kỳ diệu thay, bàn tay cô đang nắm đột nhiên siết chặt lại cô.
Hít vào một hơi, Uyển Trúc theo phản xạ cụp mắt xuống, không dám tin nhìm xuống tay của hắn, hy vọng hắn phản ứng lại một lần nữa chứng minh vừa rồi cô không phải tự tưởng tượng ra. Không để cô đợi lâu, hắn lại một lần nữa siết lấy tay cô, cô lại theo phản xạ chuyển tầm mắt ngước lên nhìn khuôn mặt hắn, ngay lập tức thở hắt ra một hơi.
“Tông Hàn!”
Âm thanh kinh ngạc của Uyển Trúc đánh động đến cô y tá đặc biệt, cô ngay lập tức bỏ tờ tạp chí xuống chạy lại, nháy mắt mãnh liệt ấn vào chuông gọi bác sĩ, một bên lại vạch mí mắt kiểm tra.
Uyển Trúc tựa hồ như hoàn toàn không cảm giác được hành động của cô y tá, mọi chú ý của cô đều dồn lên người Phong Tông Hàn, tầm mắt của cô chạm tới ánh nhìn mang đầy ý cười.
“Là em sao, Tiểu Hổ?” Cô nhẹ nhàng thăm dò.
Phong Tông Hàn chớp chớp mắt, trong con mắt ý cười càng sâu. Hắn thở bằng ống khí không có cách nào trả lời, chỉ có thể lại một lần nữa nắm chặt lấy tay cô. Đến tận khi bác sĩ trực ban chạy tới, Uyển Trúc cũng không để ý, chỉ mở to hai mắt không dám tin.
“Không phải chứ?!”
Phong Tông Hàn nhướn cao lông mày, tay lại dùng thêm sức nắm chặt cô.
“Là Tiểu Hổ?!” Tiếng của Uyển Trúc cao lên mấy quãng.
Lần này Phong Tông Hàn gật đầu nhẹ đến nỗi hầu như không thể nhận ra, đồng thời bác sĩ trực ban muốn Uyển trúc dịch ra để kiểm tra cho bệnh nhân, lại bị âm thanh đột ngột cao lên quãng 8 của Uyển Trúc dọa nhảy dựng lên:
“Vậy em không phải là đã bị anh nhìn thấy hết sạch rồi sao!”
Bác sĩ trực ban cùng cô y tá kinh ngạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Uyển Trúc, sau đó ánh mắt lại dán chặt vào cái người vừa tỉnh lại đang nằm trên giường bệnh kia.
Phong Tông Hàn không có động tác gì, nhưng Uyển Trúc dám thề, nếu có thể, hắn khẳng định là sẽ cuồng ngạo đắc ý mà cười mãi không thôi!
Khi Phong Tông Hàn được tháo ống khí thở, chuyển từ phòng chăm sóc đặ biệt ra ngoài cũng đã là chuyện của mấy ngày hôm sau. Những chuyện nghi vấn đã nhịn mấy ngày nay rốt cục cũng có cơ hội để hỏi rõ, Uyển Trúc tận tình dò hỏi:
“Anh thực sự là Tiểu Hổ?”
Phong Tông Hàn sau khi đã ngủ một giấc no nê trong phòng bệnh đặc biệt cực kỳ thoải mái, cơ hồ là vừa mở mắt đã nghe được tiếng chất vấn của Uyển Trúc, vừa không thể suy nghĩ lại mang thêm vẻ hoài nghi.
Hắn liếc mắt nhìn sang ngăn tủ bên cạnh giường bệnh có đặt bình nước, không cần mở miệng, Uyển Trúc ngay lập tức lấy cốc nước ấm lại đặt thêm cái ống hút để hắn hút vài ngụm nước, hắn hít một hơi rồi mới nhẹ nhàng cười nói: “Phải.”
“Phải?” Uyển Trúc kinh ngạc trừng mắt nhìn hắn. “Nhưng … làm sao có thể …”
“Nếu như không phải là tự anh trải qua, để người khác đến nói cho anh biết anh sẽ cho rằng hắn ta đang sủa loạn (*).” Phong Tông Hàn giơ tay nắm lấy tay cô. “Nhưng lại là bản thân anh trải qua, anh thực không thể không tin …”
(*nguyên văn 放屁: phóng khí = đánh rắm, mình đã tận lực nói giảm nói tránh rồi)
Tiếp theo, Phong Tông Hàn bắt đầu kể lể lại toàn bộ sự việc từ lúc một tên tiếp dẫn sư giả hồ đồ làm thế nào đưa hắn trở thành một con mèo đáng cười, những chuyện sau đó hắn không phải kể nhiều, bởi vì Uyển Trúc ngay từ đầu đã là người gắn bó thân thiết nhất với Tiểu Hổ, chuyện của Tiểu Hổ cô biết rõ hơn hết thảy.
Từ đầu tới cuối, Uyển Trúc đều bảo trì vẻ kinh ngạc không thể suy nghĩ gì được.
“Trời ạ, cái này thực sự là …”
Nhưng lúc hắn vừa nói xong, Uyển Trúc đang muốn biểu lộ một chút sự kinh ngạc khϊếp sợ của bản thân, thì Phong Tông Hàn lại dè dặt nói với cô tai nạn xe lần này làm hắn suýt nữa thì đã lên thiên đường làm khách. Nghe xong, Uyển Trúc theo phản ứng gắt gao nắm lấy tay hắn … Phong Tông Hàn cơ hồ là muốn đau đến phát điên lên rồi, mọi khϊếp sợ cũng theo lời hắn nói mà biến thành khủng hoảng.
Vẫn là nhịn không được muốn gỡ tay cô ra, Phong Tông Hàn mới nhẹ nhàng vuốt ve tay cô an ủi:
“Yên tâm, anh không phải là đã quay lại rồi sao? Ông ta còn đáp ứng anh 37 năm sau mới đến đem chúng ta cùng đi với nhau.”
Uyển Trúc vẫn tư lự nhìn chằm chằm vào hắn, sau nửa ngày mới mở miệng lắp bắp. “Anh … xác định ông ta …” Cô mấp máy môi bật ra tiếng nói. “Sẽ không đổi ý chứ?”
“Anh nghĩ chắc là không đâu, đám người trên trời làm sao có thể nói mà không giữ lời?” Phong Tông Hàn ngước mắt chớp chớp vài cái. “Nhưng anh đáp ứng ông ta tuần nào cũng sẽ đến giáo đường nghe giảng đạo, đến chùa miếng thắp hương, một chút việc này cũng có thể làm được chứ?”
“Đương nhiên phải đi!” Uyển Trúc mãnh liệt gật đầu. “Nhất định phải đi! Mỗi ngày đều đi cũng được, chúng ta còn có thể quyên tiền, làm công đức, cũng có thể xây dựng giáo đường mới, tu sửa chùa miếu, cung cấp …”
“Dừng!” Phong Tông Hàn khoog muốn cô quá hứng trí, kết quả lại bảo hắn đi làm cha xứ, còn mình thì chạy đi làm ni cô.
“Anh hiểu ý của em, nhưng cũng phải chờ anh khỏe lại rồi nói sau được không?”
Uyển Trúc gật đầu, nhưng nhịn không được lại quay sang hỏi lại: “Ông ta thực sự sẽ không đến tìm anh nữa chứ?”
“Sẽ,” Phong Tông Hàn nhẹ nhàng vuốt ve hai má cô. “37 năm nữa, OK?”
Uyển Trúc nghe vậy mới an tâm, cô dịu dàng cười, thay Phong Tông Hàn đắp lại chăn. “Ngủ thêm một chút nữa đi, như vậy mới mau khỏe lại.”
“Được,” Phong Tông Hàn chậm chạp khép lại hai mắt. “Nhưng em phải thay anh thông báo cho Vu Khiêm, bảo cậu ta sáng mai đến đây gặp anh.”
“Tại sao? Hai người lại muốn bàn chuyện công việc sao?” Uyển Trúc kinh ngạc ngừng lại chụp lấy cánh tay bị băng bó của hắn. “Không tốt đâu, anh vừa mới từ phòng chăm sóc đặc biệt ra.”
Lại mở mắt ra, “Yên tâm đi, anh ngủ một giấc là được rồi,” Phong Tông Hàn nhẹ nhàng an ủi. “Huống chi có một số chuyện bọn anh phải mau chóng thảo luận cho xong mới được.”
Uyển Trúc bất mãn chu miệng.
“Còn chuyện gì quan trọng hơn việc dưỡng thương cho tốt?”
“Anh đã đề phòng cẩn thận như vậy rồi, mà bọn họ lại có khả năng ra tay, cái này khẳng định chúng ta phòng bị còn chưa được.” Phong Tông Hàn khẽ nhíu mi. “Đặc biệt anh không hy vọng bọn họ làm thương tổn đến em, cho nên phải mau chóng nghĩ ra biện pháp tốt hơn mới được.”
“Vậy cũng không phải là nóng này nhất thời chứ?” Uyển Trúc không cho là đúng nói.
“Không thể chờ anh khỏe lên một chút rồi mới …”
“Tiểu thư, muốn chờ bọn họ trở về lại ra tay lần nữa sao?” Phong Tông Hàn thở dài. “Anh có lẽ sẽ không chết, nhưng cũng thành người sống thực vật hoặc là tàn phế!”
Uyển Trúc a lên một tiếng không nói thêm gì nữa.
“Hiểu chưa? Anh phải nghĩ ra biện pháp trước khi bọn họ trở về, nếu không ai dám khẳng định bọn họ trở về lại nghĩ ra trò quỷ nào nữa.”
Uyển Trúc há miệng thở dốc, cuối cùng lại thốt ra một tiếng thở dài.
Phong Tông Hàn kéo tay cô lại đặt lên môi hôn nhẹ.
“Đừng lo, anh cũng muốn mau bình phục, cho nên sẽ không làm mệt mỏi chính mình.”
Uyển Trúc im lặng hồi lâu mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy anh hứa với em là sẽ không được miễn cưỡng chính mình.”
Phong Tông Hàn giơ tay lên.
“Anh thề!”
“Được, vậy mau ngủ đi.”
Uyển Trúc nói xong, lại giúp hắn kéo chăn, lại quay sang kéo rèm cửa lại. Đến lúc cô quay lại, thì Phong Tông Hàn cư nhiên đã ngủ, cô bất đắc dĩ than nhẹ.
Hắn vì sao không thể là người bình thường đây?
“Nghi vấn số 1, tháng trước mới đưa xe đi kiểm tra, hết thảy đều bình thường, lúc sau cậu cùng lắm là đi hai ba lượt, phanh xe không có khả năng nhanh như vậy đã đứt.”
Vu Khiêm dừng lại, nhìn Phong Tông Hàn một lát, mà người đó lại đang nắm lấy tay Uyển Trúc, mắt nhắm lại nghe hắn báo cáo.
“Nghi vấn số 2, cảnh sát tìm thấy dưới gầm xe rất nhiều dấu vân tay, theo kết quả đối chiếu, có mấy cái không phải là của nhân viên xưởng bảo dưỡng xe.
Cảnh sát đang tiến hành điều tra đối chứng với những kẻ tình nghi mà chúng ta đề xuất, đồng thời cũng chuẩn bị tới nhà Phong Tông Bình cùng Cốc Siêu để lấy dấu vân tay của họ.”
“Kết quả thế nào?”
“Vẫn chưa có kết quả,” Vu Khiêm day day mũi. “Bởi vì bọn họ đều không ở trong nước, cho nên muốn khám xét nhà cần phải có lệnh, viện kiểm sát vẫn chưa có chỉ thị.”
Phong Tông Hàn nheo mắt hừ lạnh một tiếng.
“Đây là hiệu suất làm việc của cảnh sát Đài Loan.”
“Cảnh sát Hàn cũng đã cố gắng hết sức rồi.”
Phong Tông Hàn nhếch môi.
“Cậu cho rằng thế nào?”
“Có lẽ bọn họ không sai.” Vu Khiêm nhanh chóng khẳng định.
“Uhm, tôi cũng cho là như vậy.” Phong Tông Hàn nắm tay Uyển Trúc thật chặt, hy vọng có thể đem ý tứ an ủi truyền đến cô đang rầu rĩ không thôi.
“Cậu nghĩ tiếp sau đây bọn họ sẽ làm như thế nào?”
“Tôi nghĩ?” Vu Khiêm nói, kéo lấy một cái ghế rồi ngồi xuống. “Nói thực ra, tôi với Thanh Phong xem xét cũng lâu rồi. Nếu bọn họ đủ thông minh, thì sẽ liên tục để ý tin tức ở Đài Loan, chẳng may sự tình có đột biến, bọn họ cũng sẽ nghĩ cách yên ổn lánh nạn ở nước ngoài.”
“Dưới tình thế này, cái bọn họ thu được cũng chỉ là mớ tin tức giả mà chúng ta đã phối hợp với cảnh sát tung ra, chính là tin tức tổng tài Phong Thị tính mạng bị de dọa.
“Cho nên bọn họ có khả năng đã chuẩn bị sẵn champagne chờ đến lúc mở tiệc ăn mừng thôi?” Phong Tông Hàn thờ ơ nói, cũng càng nắm chặt tay Uyển Trúc.
“Không sai.” Vu Khiêm mặt không chút thay đổi vuốt cằm nói. “Đương nhiên, bọn họ cũng có khả năng ngay lập tức về nước, biểu thị chút ‘thương xót’, nhưng đến tận giờ cũng không có, cho nên càng có khả năng sẽ dựa theo thời gian dự tính mà về nước, biểu thị bọn họ không hay biết gì. Mà đến lúc đó chắc chắn cảnh sát cũng đã tra ra chút manh mối.
Cho dù không chứng minh được là bọn họ làm, nhưng cũng sẽ cho người giám sát bọn họ.”
“Còn bao lâu?”
“4 ngày.”
Phong Tông Hàn trầm mặc hồi lâu mới cất giọng nói:
“Cậu cho rằng có cách nào làm họ tránh được trách nhiệm hình sự, lại vẫn có đủ răn đe không?”
Vu Khiêm ngạc nhiên đưa mắt nhìn Phong Tông Hàn một lượt rồi mới cụp mắt xuống, hắn nhíu mi trầm tư chốc lát, cuối cùng giương mắt lắc đầu.
“Không có khả năng.” Hắn nói chắc chắn.
Phong Tông Hàn cười khổ một tiếng.
“Tôi biết mà.”
“Tại sao?” Vu Khiêm hỏi đơn giản.
Phong Tông Hàn thở dài.
“Dù sao Tiểu Tuyền cũng là em gái tôi, mà dì Tiệp với Tông Bình là mẹ và anh trai nó, cho nên …”
“Nhưng bọn họ đều muốn cậu chết, trong đó có cả em gái cậu.” Vu Khiêm nhắc nhở hắn.
“Tôi biết, nhưng …” Hắn dừng lại, sau đó xua tay nói: “Thôi vậy, dù sao chúng ta cũng không nghĩ ra được cách gì vẹn cả đôi đường, cứ để tất cả thuận theo tự nhiên đi.”
“Nhưng đến lúc đó cho dù xác định được kẻ ra tay hay là bọn họ tự mình động thủ, đều chỉ có một người phải nhận hết tội, những người khác, đặc biệt là phu nhân lão tổng tài, vô luận là do nhất thời nổi lòng tham, hay là trả tư thù, bà ta vẫn khá nguy hiểm.” Vu Khiêm cảnh cáo.
Phong Tông Hàn khẽ gật đầu.
“Điểm đó tôi cũng nghĩ qua rồi, nếu có động dì Tiệp có khả năng thương tổn đến Tiểu Tuyền, cho nên chúng ta chỉ có thể …”
Nghe hai bọn họ đối thoại, Uyển Trúc nhịn không được lại thầm than – -
Hắn vì sao không thể là người bình thường đây?
Phong Tông Bình vừa xuống máy bay liền bị cảnh sát mời đến đồn uống trà.
Dấu vân tay khả nghi dưới gầm xe xác thực là của hắn. Vì xác định động cơ gây án, cảnh sát trước hết lấy dấu vân tay của hắn để đối chứng, sau lại cùng hắn nói chuyện.
Lúc đầu đương nhiên hắn một mực phủ nhận, chỉ đến khi phòng giám định gửi kết quả giám định đến xác thực dấu vân tay đó là của Phong Tông Bình, hắn lại ‘bỗng nhiên’ nhớ đến hắn từng ‘có lòng tốt’ giúp Phong Tông Hàn khiểm tra xe.
Cái loại ngụy biện nực cười này đừng hòng qua mặt được cảnh sát. Hai ngày sau, Phong Tông Bình chính thức bị khởi tố vì tội danh cố ý gϊếŧ người.
Hắn quả nhiên một mình gánh chịu hết mọi tội lỗi.
Một tuần sau, An Tiệp Oánh và Phong Tông Tuyền vò đầu bứt tai tìm mọi cách xin giúp đỡ không còn cách nào khác đành phải đến tìm Phong Tông Hàn, Bọn họ vừa bước chân vào phòng bệnh, Phong Tông Tuyền mở miệng cầu xin anh cả lúc này đang ngồi trên xe lăn – -
“Anh cả, anh giúp anh hai đi!” Cô sụp xuống trước xe lăn cầu xin Phong Tông Hàn.
“Anh quan hệ rộng, tìm người đi nói giúp anh hai vài câu đi.”
Lấy tay gạt khẽ vài sợi tóc rối vương trên mặt em gái, Phong Tông Bình thở dài nói: “Lúc đầu khi mọi người bàn tính làm thế nào hại được anh, sao em không nghĩ đến cũng phải giúp anh chứ?”
Phong Tông Tuyền chấn động, ngay lập tức da đầu run lên sợ hãi nhưng vẫn mạnh miệng:
“Chúng em có mà, mọi người đều khuyên nhủ anh ấy, đến tận khi anh ấy đồng ý dừng mọi việc mới thôi. Không ngờ anh ấy chỉ là lừa mọi người để em với mẹ yên tâm mà thôi, mọi người cũng không tính đến anh ấy thực sự ra tay!”
Phong Tông Hàn cười lạnh.
“Một khi nó đã có dã tâm muốn anh chết, việc gì anh phải giúp nó? Thả nó ra để nó lại đến gϊếŧ anh một lần nữa à?”
Phong Tông Tuyền cứng họn, theo bản năng hướng ánh mắt cầu xin trợ giúp đến An Tiệp Oánh.
An Tiệp Oánh sắc mặt tái nhợt tiều tụy trù trừ cả nửa ngày rốt cục cũng mở miệng nói: “Chỉ cần lần này cậu cứu nó, tôi đảm bảo sẽ khuyên nhủ nó từ bỏ ý định làm khó cậu.”
Phong Tông Hàn liếc mắt nhìn bà ta.
“Phải không? Nhưng người hy vọng tôi chết nhất không phải là dì sao,dì Tiệp? Dì không giật dây nó tôi đã ai di đà phật rồi, còn dám mong dì khuyên nó sao?”
“Đó đều là quá khứ rồi, Tông Hàn, tôi bây giờ cái gì cũng không muốn, chỉ mong Tông Bình bình an không xảy ra chuyện gì là tốt rồi.” An Tiệp Oánh nghiến chặt răng nói: “Tôi đảm bảo nó sẽ không còn bất cứ ác ý gì với cậu, Tông Hàn, cậu giúp nó đi, tôi biết cậu nhất định có cách mà!”
Phong Tông Hàn nhíu mày.
“Dì cho rằng tôi là cái gì? Tổng thống sao? Còn có thể ban cho nó đặc xá sao?” Hắn lắc đầu. “Dì Tiệp, cố ý gϊếŧ người là tội nghiêm trọng, đây là do cảnh sát đề xuất, cũng không phải tôi, không phải tôi nói thu hồi việc tố cáo là tất cả có thể giải quyết. Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể xin thẩm phán giảm bớt thời gian thi hành án. Nhưng cảnh sát Hàn nói Tông Bình thái độ không tốt, một chút ăn năn cũng không có, cho nên viện kiểm sát có thể yêu cầu thẩm phán xử nặng, với tình huống này, dì muốn tôi giúp nó thế nào đây?”
An Tiệp Oánh không khỏi ngây ngốc, lệ quang hiện lên trong đáy mắt. Nếu như Phong Tông Hàn cũng không có cách, còn có ai có thể giúp đây?
Phong Tông Tuyền hai tay đặt trên đầu gối anh cả, vẫn không cam lòng cầu xin: “Cứ thử xem, anh cả, thử xem thôi! Hay là tặng phong bì lớn một chút.”
“Tiểu Tuyền, không được ăn nói linh tinh!” Phong Tông Hàn thấp giọng mắng. “Em muốn làm gì? Một mình Tông Bình chịu tội còn chưa đủ sao, em cũng muốn phạm tội hối lộ, muốn thử ăn cơm tù sao?”
“Nhưng nếu anh đến thử cũng không thử …”
“Anh sẽ thử,” Phong Tông Hàn nói: “Nếu không thể giảm án, ít nhất có thể để nó trong tù không phải chịu khổ, làm nó nhận được công việc nhẹ nhành một chút.
Chỉ cần nó ở trong tù không nhàn cư vi bất thiện đi hại người, anh có thể đảm bảo khi nó chịu án được nửa thời gian, cho dù hành vi của nó không đủ tốt, xin giảm án cũng có thể được duyệt. Nhưng …” Hắn quay sang nhìn An Tiệp Oánh. “Tôi có điều kiện.”
An Tiệp Oánh bất lực nhìn lại hắn.
“Cậu nói đi.”
“Di chúc ba tôi có nói rõ, nếu như tôi không có vợ con, hoặc vợ con tôi cũng chết cùng, thì chỉ có Tiểu Tuyền có quyền thừa kế mọi thứ.” Phong Tông Hàn cụp mắt xuống nhìn em gái. “Anh muốn em từ bỏ quyền thừa kế, cho dù chuyện trên có phát sinh, đến lúc đó toàn bộ tài sản của anh sẽ được chuyển giao cho quỹ từ thiện.”
Phong Tông Tuyền không suy nghĩ, lập tức gật đầu đồng ý.
“Được!”
Phong Tông Hàn chăm chú nhìn vào cô thật lâu, rồi chuyển xe lăn lùi về phía sau.
“Được, đợi em ký xong giấy từ bỏ quyền thừa kế xong, anh sẽ thay Tông Bình nghĩ cách, bây giờ em có thể đi được rồi.”
Hắn không khách khí trục lệnh đuổi khách, đợi hai mẹ con họ đi rồi, hắn sụp vai xuống, mệ mỏi day day hai mắt.
“Trời ạ, trong lòng Tiểu Tuyền căn bản là không có anh!”
Uyển Trúc lặng lẽ đứng trước hắn.
“Nhưng anh là người duy nhất ở trong lòng em.”
Hắn cụp ánh mắt dịu dàng xuống nhìn vào bàn tay cô, ý cười lẳng lặng hiện lên trên mặt hắn. Hai tay dịu dàng vuốt ve khuôn mặt cô, lại cúi người hôn lên môi cô.
“Em cũng là người duy nhất trong lòng anh.”