Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại

Chương 2

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đêm đó, Mạc Tiểu Mễ uống

rất nhiều rượu.

Càng uống nhiều thì ý thức càng mất dần, đến khi tỉnh lại, thì thấy đang nằm

trong bồn tắm nhà mình.

Nước có chút lạnh, cô rùng mình, rốt cuộc khôi phục một chút ý thức, mở mắt ra,

đột nhiên thấy trước mắt là khuôn mặt một người đàn ông anh tuấn mang theo chút

tà mị.

“A ——” cô thét chói tai, giơ tay đánh anh, “Khốn kiếp! Sắc lang! Lưu manh thêm

cấp ba! Làm sao anh lại ở nhà tôi?”

Giản Nhẫn khẽ nhếch khóe miệng cười, bắt lấy cánh tay không an phận của cô đè

xuống, “Em uống say anh tốt bụng đưa em về nhà, kết quả em nôn cả ra người, cho

nên anh liền đích thân thay em tắm rửa.”

Vậy là cô trách lầm anh?

Nhưng là ai thèm anh tắm cho cô, hơn nữa còn đem đồ cô cởi hết?

Thân thể bảo bối băng thanh ngọc khiết của cô, tự nhiên dưới tình huống này bị

một ánh mắt sắc quỷ nhìn không sót chỗ nào, nghĩ như thế nào cũng liền muốn nổi

nóng.

“Vậy thì thật là cám ơn anh, hiện tại tôi đã hoàn toàn tỉnh táo, có thể hay

không mời anh đi ra ngoài?” gương mặt Mạc Tiểu Mễ so hột gà thúi còn thối hơn.

Nghĩ lại từ lúc gặp phải người đàn ông này cũng chẳng có chuyện gì tốt đẹp, chỉ

toàn mấy chuyện mất thể diện xảy ra với cô.

“Tối qua anh mới biết, ngươi uống say cũng sẽ khóc.” Giản Nhẫn giống như phát

hiện chuyện gì thú vị liền lải nhải không ngừng, căn bản không để ý cô cố ý xua

đuổi, “Anh là lần đầu tiên thấy có người say im lặng khóc như vậy, ngay cả một

chút thanh âm cũng không có, chỉ có nước mắt cứ rơi không ngừng, yếu đuối khiến

cho người khác thương tiếc. A, đúng rồi, anh giúp em tắm rửa thân thể.”

“Anh cút ngay cho tôi... cái tên nhiều chuyện...” Mạc Tiểu Mễ rốt cuộc nổi đóa,

muốn đứng lên đem anh đuổi ra ngoài, kết quả trượt chân té vào bồn tắm, uống

vài ngụm nước, chờ Giản Nhẫn vớt được cô ra,thì cô bị sặc nước ho điên cuông.

“Em xem, để cho em tự mình tắm rửa thật rất nguy hiểm, anh là một công dân

gương mẫu, đã làm chuyện tốt thì phải làm đến cùng, cứ để anh tới giúp em tắm

vẫn tốt hơn.” Giản Nhẫn dõng dạc thổi phòng bản thân, trực tiếp đưa tay lên

thân thể Mạc Tiểu Mễ vỗ về chơi đùa.

Mới lúc đầu bị sặc khiến đầu óc choáng váng Mạc Tiểu Mễ còn chưa cảm thấy được

cái gì, sau đó một đôi tay chảy xuống đến bụng của cô rồi vẫn tiếp tục chạy

xuống, như con rắn trườn trên thân thể cô, toàn thân run lên,cô đột nhiên từ

trong bồn tắm đứng lên, nước văn tung tóe trên mặt đất.

“Giản…Nhẫn!” Cắn răng nghiện lợi lao ra khỏi phòng tắm, Mạc Tiểu Mễ nhanh chóng

chạy đến phòng ngủ, cầm cái mền bao lấy mình, “Tôi muốn đem anh chặt làm trăm

mảnh!”

“Chậc chậc, làm sao em có thể đối đãi vơi ân nhân của mình như vậy?” Tiến đến

phòng ngủ Giản Nhẫn vẫn như cũ mang theo khuôn mặt tà ác mỉm cười.

Mạc Tiểu Mễ ở trong chăn nhanh chóng mặc bộ áo ngủ, vừa làm vừa hít thở thật

sâu.

Hít… thở... hít... thở...

Tốt rồi! Bình tĩnh bình tĩnh hạ hỏa nào, cái loại người lỗ mãng này căn bản

không đáng để tức giận.

“OK, Giản tiên sinh, thật vô cùng cảm tạ anh tốt bụng đưa tôi về nhà, hiện tại

đêm cũng khuya lắm rồi, tôi muốn nghỉ ngơi, anh có thể đi rồi chưa?” Cô đứng

lên, tận lực đè nén lửa giận.

“Đêm đã khuya?” Giản Nhẫn liếc nhìn đồng hồ, “Quả thật, đã hai giờ sáng rồi,

em lại ở nơi hẻo lánh thế này, anh tin là không còn tắc xi nào qua lại nơi này?

Anh làm thế nào để trở về?”

“Anh không phải là có xe sao?”

“Anh cũng uống rượu, anh vốn là một công dân tốt mà, cho nên say rượu không lái

xe.” Anh vờ vô tội đáng thương nhìn cô.”Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ em muốn anh

giữa đêm khuya, một mình đáng thương đi bộ về nhà sao?”

“Anh...” Hắn nhất định là cố ý!

Trợn mắt nhìn anh nửa ngày, anh vẫn cứ chuyển mắt nhìn khắp nơi mỉm cười như

cũ, Mạc Tiểu Mễ cắn răng từ trong tủ quần áo lấy ra chăn màn gối đệm dự phòng

quăn vào trong ngực anh, “Tốt, anh tự đến ghế sô pha ở phòng khách mà ngủ.”

“Tại sao lại có thể để cho khách ngủ trên ghế sô pha?” Giản Nhẫn lập tức kháng

nghị.

“Anh... Được rồi anh ngủ trên giường, tôi ngủ trên sô pha.” Cô đoạt lại chăn

mên từ trong ngực anh, Mạc Tiểu Mễ sải bước đi ra ngoài.

Hít sâu... thở ra… hít sâu... thở ra...

Bình tĩnh, bình tĩnh, tuyệt đối bình tĩnh...

“Em thật muốn ngủ trên sô pha? Phòng khách không có máy sưởi lại cũng rất

lạnh.”

“Không cần anh lo.”

“Cùng nhau ngủ trên giường cũng được mà.” Giản Nhẫn kéo cánh tay của cô không

thả.

“Buông ra!” Mạc Tiểu Mễ quay đầu lại căm tức nhìn anh, hận không thể trừng sao

cho trên người anh xuất hiện hai cái lỗ.

“Em sợ anh sao?” Giản Nhẫn ánh mắt thâm thúy giống như bóng đêm nguy hiểm lại

mê hoặc.

“Ai sợ chứ!”

“Vậy tại sao không dám cùng nhau ngủ?”

“Người nghĩ tôi ngốc hay sao, phép khích tướng của anh đối với tôi vô dụng, tôi

chỉ là ghét cùng người khác ngủ chung.”

“Chậc chậc, em rõ ràng chính là sợ. Sợ anh ăn em chứ gì? Hay là đối với mình

không có tự tin, muốn ăn anh? Suy nghĩ một chút thì thấy cũng có thế, một người

đẹp trai lại vô cùng hấp dẫn như anh, luôn là tâm điểm chú ý của nữ nhân kia

mà. Nếu như em thật để ý anh, anh có hy sinh chút nhan sắc thật ra thì cũng

không sao cả, anh là một người đàn ông tốt bụng nhất thiên hạ, không cầm lòng

nhìn nữ nhân thương tâm chảy nước mắt, huống chi em mới vừa thất tình cần được

an ủi, cho nên bả vai của anh có thể cho em mượn dựa vào.”

Tên vô liêm sỉ khốn kiếp khốn kiếp!

Mạc Tiểu Mễ đem chăn màn gối đệm thả lại chỗ cũ, trước chui vào chăn, bịt kín

đầu, bao bọc mình giống như bánh chưng.

Giản Nhẫn không nhịn được bật cười một tiếng.

Trêu chọc cô rất thú vị, nhìn cô tức giận đến hai má phồng lên càng thêm thú

vị.

Nói cô là hai mươi lăm tuổi vẫn còn xử nữ, có chỗ nào giống chứ?

Cô trong mắt anh quả thực là rượu ngon cực phẩm, anh muốn từ từ mở bao bì, từ

từ thưởng thức, tuyệt đối không cho phép người khác nhúng chàm.

Anh từ từ đi tới trước giường, vén chăn lên, làm Mạc Tiểu Mễ sợ tới mức hường

bên trong chăn lui vào càng sâu, thế nhưng anh lại nhích đến rất gần cô cho đến

khi chỉ còn cách chóp mũi của cô vài cm mới chịu lại dừng, nhoẻn miệng cười,

hướng gương mặt của cô thổi khí nóng, cố ý trêu đùa nói: “Anh, trước, tiên,đi,

tắm.”

Mạc Tiểu Mễ lại đem mình khỏa chặt trong chăn, không thèm để ý tới anh.

Giản Nhẫn cúi người, ngăn cách một lớp chăn nhỏ giọng nói: “Làm sao em có thể

đáng yêu như vậy? Đáng yêu đến nổi khiến anh lúc này liền muốn ăn em.”

“Anh ——” Mạc Tiểu Mễ lại muốn nổi giận, hất chăn lên lại chỉ thấy được cái bóng

lưng đang dần biến mất ở cửa ra vào, cô thở phào một tiếng, cảm giác gò má nóng

như muốn bốc cháy, không nhịn được tự mắng chính mình, lần nữa đem mình khỏa

thành bánh chưng.

Làm thế nào? Chút nửa nếu như anh dùng sức mạnh thì làm thế nào?.

Mặc dù Mạc Tiểu Mễ tự nói với mình phải tin tưởng anh là một người chính trực

ngay thẳng, nhưng là cô lại không thể nào tin nổi người anh em nửa người dưới

của anh, nhất là cái này miệng thích nói hưu nói vượn đó.

Phòng tắm nước vẫn đang chảy ào ào, Mạc Tiểu Mễ thừa cơ chạy đến phòng bếp nắm

lấy dao gọt trái cây, chân nhanh chóng chạy lại trên giường, đem dao gọt trái

cây đặt dưới gối, lấy tay vỗ vỗ, lúc này mới hơi yên tâm nhẹ nhàng thở ra.

“Anh tắm xong.”

Mạc Tiểu Mễ thoáng nhô đầu ra, trợn mắt hốc mồm.

Thân hình hoàn toàn không che đậy?!

Giản Nhẫn lúc đi ra, rất tư nhiên cái gì cũng không còn mặc!

Làm Mạc Tiểu Mễ sợ tới mức lập tức lại chui vào trong chăn.

“Khốn kiếp...! Mặc quần áo vào! Cái đồ cuồng lõa thể!” Mạc Tiểu Mễ khẩn trương

kêu loạn.

“Quần áo của anh ướt rồi, mặc vào sẽ rất khổ sở. Hay là em có y phục của đàn

ông cho anh mặc?”

“Tôi làm sao có?”

“Vậy thì có kết luận rồi thôi?” Giản Nhẫn sắc mặt tự nhiên nhún nhún vai, khom

lưng cúi người, “Cơ thể của anh không đẹp sao?”

“Biếи ŧɦái! Đồ điên! Cút ra khỏi nhà tôi, bằng không tôi liền báo cảnh sát!”

Giản Nhẫn cười lớn một tiếng, mắt thấy đã dọa cô sợ, liền xoay người từ

trong tủ quần áo lấy chăn màn gối đệm đi tới phòng khách, nằm trên ghế sa lon

ngủ.

Mười tám năm trước, Giản Nhẫn lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Tiểu Mễ.

Khi đó Giản Nhẫn mới mười một tuổi, trong nhà đột nhiên có sự thay đổi lớn.

Cha của Giản Nhẫn là thành viên của một băng đảng nhỏ ở Đài Bắc, rất trung

thành với lão đại, lão đại cũng rất thích ông, gia đình sống cũng khá dư dả,

nên đến năm mười tuổi cuộc sống Giản Nhẫn vẫn trôi một cách vui vẻ, cho rằng

cha mình là người rất tài giỏi, như một anh hùng, đối với các bạn tiểu học cũng

rất có uy.

Nhưng vào một ngày mùa đông năm mười một tuổi, Giản Nhẫn tan học về nhà, thì

phát hiện trong nhà trống không, cả ba và mẹ đều không thấy đâu, lúc đó anh

đứng ngây người.

Một bà hàng xóm nói cho anh biết, cha anh bị cảnh sát bắt, mẹ thì vét hết tài

sản trong nhà rồi bỏ trốn, ngôi nhà cũng bị tịch thu, nghe nói là để trả nợ.

Ba bị bắt? Mẹ bỏ trốn? Căn nhà bị tịch thu?

Lúc đó cả người Giản Nhẫn như rụng rời, anh ngồi cuộn mình trước cửa nhà cả

đêm, bà hàng xóm nói anh vào nhà bà, nhưng anh không vào.

Ngày thứ hai, có một người anh em của bố tìm đến anh, nói muốn nuôi dưỡng anh.

Tuy vẫn còn khϊếp sợ nhưng Giản Nhẫn vẫn cứ tiếp tục đi học bình thường, nhưng

lúc này anh phát hiện mọi thứ đã thay đổi hoàn toàn.

Những người bạn vốn rất thân thiết với anh trước kia giờ thì lại xa cách anh,

những người trước kia vốn không thân thiết gì thì nay lại càng lạnh lùng với

anh hơn, lúc tan học về còn có một đám nam sinh không ưa gì anh đi theo phía

sau chỉ trỏ.

“Con trai của tội phạm kìa, thất khó ưa”

“Đừng có chơi với nó, coi chừng nó sẽ gϊếŧ mày đó!”

“Đúng đó, mày xem ánh mắt của nó kìa, thật là đáng sợ!”

“Đúng rồi, lần trước tao mất tiền, nói không chừng là nó trộm.”

“Tao không có trộm! Tao không phải tội phạm! Đừng có đổ oan cho tao! Không được

vu không ba ta! Ba tao bị oan!” Giẩn Nhẫn nghe được không nhịn nổi nửa, nắm lấy

tên nam sinh vừa mập vừa ngu xuẩn hét lên.

“A…! Con trai của tội phạm muốn gϊếŧ người rồi, bớ người ta cứu!” Tên mập lập

tức gào khóc, nó vốn là không ưa gì Giản Nhẫn, bởi vì có rất nhiều bạn nữ xinh

đẹp thường quấn quít lấy anh.

“Đánh nó!”

“Đánh chết nó! Con trai tội phạm cũng là tội phạm!”

Bạn bè của tên mập đồng loạt xông lên, lập tức vay quanh.

Từ nhỏ Giản Nhẫn đã theo cha tập võ, thân thủ cũng tốt, tuy nhiên dù sao anh

cũng chỉ là một đứa bé, lúc này anh cũng chỉ có một mình, một con hổ dữ cũng

không thể nào địch lại được một bầy sói, cuối cùng, anh bị đánh đến chảy máu

đầu.

“Chết, nó chảy máu kìa!” Bọn chúng thấy máu chảy trên mặt anh, vốn là đang rất

khí thế liền bỏ chạy tán loạn.

Giẩn Nhẫn bị bỏ lại một mình, giận đến nổi đôi tay nắm chặt thành quyền, mặc

cho máu chảy, anh từ từ ngồi dậy, co ro ở bên đường, nước mắt tuôn ra như suối

chảy.

“Tôi không phải... Ăn trộm, tôi không phải... Tội phạm, tôi không phải! Không

phải!” Anh đấm vào mặt đất, đầu đau thì như muốn nứt ra.

Chợt, anh cảm giác là đầu mình có người sờ vào, bị giật mình, anh đột ngột

ngẩng đầu lên, trước mặt là một cô học sinh nhỏ nhắn đang cúi người về phía

anh.

Bảng hiệu trên đồng phục của cô bé nói cho anh biết cô chỉ mới học lớp một. Và

học trường khác chứ không phải cùng trường với anh.

Cô thắt hai bím tóc hai bên, phía cuối thắt một cái nơ hình con bướm màu vàng

rất đẹp, đôi mặt to tròn, đen nhánh, giống như hạt ngọc đen tuyền, Giản Nhẫn từ

khi sinh ra đến giờ chưa bao giờ thấy qua đôi mặt đẹp đến động lòng người như

vậy.

Nhưng anh lại giận dữ trừng mắt với cô, cô bé lại không hề sợ dáng vẻ máu chảy

ròng ròng của anh, ngược lại lo lắng hỏi: “Cậu bị thương, tại sao không tới bác

sĩ?”

“Tôi không thích!” Giản Nhẫn nhíu chặt chân mày, thật là thích xen vào việc của

người khác.

“Cứ như vậy cậu sẽ chết mất.” Cô bé càng thêm lo lắng nhìn anh, từ cặp lấy ra

một cái khăn tay có màu giống như chiếc nơ bướm, rồi tháo sợi dây nơ bướm từ

hai bím tóc, “Mình giúp cậu băng bó vết thương, cứ yên tâm, khăn tay của mình

sạch lắm, hôm nay mình không có đυ.ng vào nó.”

Nếu như là người khác nhiều chuyện chõ mõm vào, Giản Nhẫn có lẽ sẽ đẩy ra,

nhưng với cô bé có đôi mắt đen nhánh này, Giản Nhẫn mặc dù khó chịu, nhưng vẫn

để cho cô giúp anh băng bó vết thương.

“Ba mình nói, phải có thói quen mang theo khăn sạch đặt biệt là các bạn thích

hoạt động hay đánh nhau. Hì hì, mình không phải thích đánh nhau, mình chỉ thích

luyện võ, cho nên thường bị thương, ba nói khăn sạch có thể dùng tạm lúc khẩn

cấp, tạm thời băng bó vết thương, tránh cho vết thương bị lộ ra ngoài gây nhiểm

trùng.”

Cô bé vừa nói, vừa kéo tay anh đi về phía trước, Giản Nhẫn thế nhưng cũng ngoan

ngoãn theo cô.

Ước chừng đi được 4, 5 phút, cô mang anh đi tới trước một phòng khám nhỏ, rồi

kéo anh đi vào, “Đây là phòng khám bệnh gần nhất rồi, nói bác sĩ giúp cậu xử

lý vết thương.”

“Ồ, Tiểu Hiệp nữ lại tới.” Một bác sĩ trẻ tuổi trắng trẻo đi tới, hướng cô nở

nụ cười.

“Anh Hứa.” Cô bé cười ngọt ngào với vị bác sĩ, “Làm phiền anh giúp cậu ấy xem

một chút vết thương được không? Đầu của cậu ấy bị chảy máu.”

“Em lúc trước không phải đưa tới chó, mèo hoang bị thương thì là chính mình bị

thương chạy vào, lần này còn đưa tới một cậu nhóc, à à, xem ra còn rất đẹp

trai, cậu ấy không phải bạn trai của Tiểu Hiệp nữ đấy chứ?” Bác sĩ vừa nhanh

chóng kiểm tra vết thương của Giản Nhẫn, vừa giễu cợt cô bé đứng bên cạnh.

“Anh Hứa đừng chọc em, em mét Chị Tĩnh, làm chị ấy không thích anh nửa bây

giờ.” Cô gái biểu môi nói, nhưng ngay khi khuôn mặt Giản Nhẫn được lau sách vết

máu lộ ra vẻ điểm trai, thì khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé tự nhiên ửng hồng.

“Được, nhưng cũng phải xem chị Tĩnh có không chịu chơi với anh hay không đã.”

Xác định là chỉ bị xay sát nhỏ, anh bác sĩ rất nhanh giúp Giản Nhẫn xử lý vết

thương, sau đó thoa lên một chút thuốc.

“Anh Hứa, anh đem tiền thuốc của em cùng cậu ấy tính chung có được không?” Cô

bé vừa cầm hộ lọ thuốc vừa cười ngọt ngào nói.

“Được được, anh cũng không tính làm ăn lỗ vốn.” Anh bác sĩ mỉm cười trả lời cô

bé, “ Anh đã đặt biệt ghi riêng một quyển sổ nợ cho em, àh, nếu bắt đầu tính từ

năm bốn tuổi, thì cũng dày đặc một quyển rồi nha, chắc phải đợi em trưởng thành

trả một hết.”

“Ai nha,để ba trả là được.” Cô bé cười hì hì kéo tay Giản Nhẫn chạy ra khỏi

phòng khám bệnh. Đem thuốc bỏ vào trong túi sách của Giản Nhẫn, “Nhớ thoa thuốc

theo lời bác sĩ nha.”

Giản Nhẫn nhíu mày.

“Thôi, tối rồi, mình phải về nhà đấy.” Ở ngã tư đường, cô bé nhìn anh nói.

“Chờ một chút!” cô bé đã qua bên kia đường, Giản Nhẫn chợt gọi cô lại.

“Sao vậy?” Cô bé mỉm cười quay đầu lại nhìn anh.

“Cô...” Giản Nhẫn nhíu chặt chân mày, “Cô... Tôi... Cô tên gì?”

“... Tiểu Mễ.”

Vứa lúc cô bé nói một chiếc xe hơi chạy qua giữa hai người, họ của cô bé Giản

Nhẫn không nghe rõ.

“Mau khỏe lại nha, bái bai!” Tiểu Mễ đối với anh vảy tay một cái, tung tăng

thẳng bước mà đi.

Giản Nhẫn nhìn cô, cho đến khi bóng lưng của cô khuất hẳn mới thôi. “Là Mộc thì

phải? Hình như là Mộc Tiểu Mễ... Ừ, không sai đâu.”

Ạnh nghĩ là về sau sẽ có cơ hội báo đáp cô, nhưng là ngày hôm sau mẹ anh từ Đài

Nam trở về đón anh.

Ở Đài Bắc, trừ ba mẹ, anh không có người thân nào khác, mặc dù bạn của cha nói

muốn giúp đỡ anh, nhưng dù sao cũng không phải thân thích, luôn có cảm giác xa

lạ, mẹ muốn dẫn anh về Đài Nam, anh do dự một lát rồi cũng đồng ý.

Chuyến đi này, chính là năm năm.

Trông năm năm này, anh không thế nào quên được cô bé có hai bím tóc với chiếc

nơ vàng, đôi mắt vừa to vừa tròn, nụ cười ngọt ngào xinh đẹp, anh thường mơ

thấy cô, trong mơ, cô là người bạn giúp anh vượt thời kỳ tăm tối của cuộc đời.

Chiếc khăn tay màu vàng cùng sợi dây cô dùng băng bó vết thương cho anh, anh

giặt sạch sẽ, cất giữ rất cẩn thận. Từ đó về sau, anh cũng có thói quen mang

khăn tay bên mình. Cũng chính vì vậy nên khi mang giầy cho Mạc Tiểu Mễ, Giản

Nhẫn có thể lấy ngay ra một chiếc tay mà lau chân cho cô.

Sau khi tốt nghiệp, mẹ anh qua đời, không còn được chu cấp Giản Nhẫn quyết định

nghĩ học, một mình quay về Đài Bắc.

Trước khi mẹ anh qua đời, nói cho anh biết một chuyện quan trọng, cha anh là bị

lão đại bán đứng, làm người chết thay cho lão đại, mà sau đó lão đại lại chạy

trốn ra nước ngoài sống tự do tự tại. Anh quyết tâm vì cha báo thù, sau đó anh

cũng thành một lão đại, thành một nhân vật mà không ai dám động tới.

Trong thời gian này, anh cũng ra sức tìm kiếm cô gái mang tên “Mộc Tiểu Mễ”,

nhưng làm thế nào cũng không tìm được, anh cũng quay lại phong khám lúc trước,

nhưng chủ phòng khám ra nước ngoài cũng đã bán cho người khác.

Nhưng anh thề, nhất định phải tìm được cô gái kia. Bất kể phải mất bao nhiêu

năm, anh nhật định phải tìm được Tiểu Hiệp Nữ của anh.

Qua một hồi lâu không nghe tiếng động nào, Mạc Tiểu Mễ sợ hãi nhô đầu ra, trong

phòng ngủ trống không.

“Em không cần khẩn trương như vậy, anh mặc dù rất muốn em, nhưng anh không ép

em.”

Giọng nói trầm thấp từ bên ngoài truyền vào, Mạc Tiểu Mễ ngẩn ra.

Ách... Nói thật, giọng nói của anh rất cuốn hút, thật thấp, hơi khàn khàn,

giống như có thể cảm thấy lòng ngực cường trán của anh khẽ nâng lên, từtrong l*иg ngực thật dầy này phát ra những âm sắc vừa thô vừa có cảm giác.

Mạc Tiểu Mễ từ từ lùi về giường, đối với anh có chút ngạc nhiên.

“Bất kể nói thế nào, chắc chắn anh là một người đàn ông tốt, sẽ không làm ra

loại chuyện cưỡng bức phụ nữ đó đâu.” Giản Nhẫn tự mình ca ngợi, “Lại nói,

giống như anh đẹp trai lại hấp dẫn như vậy lại là một người đàn ông tốt hiếm

hoi, chỉ có phụ nữ tự tìm đến, cần chi đi cưỡng ép thật mất thể diện.”

Cái gì... Thật muốn ói.

Mạc Tiểu Mễ vừa mới đối với anh có chút ấn tượng tốt, nhưng nghe xong mấy lời

tự sướиɠ kia của anh thì ấn tượng tốt lúc nảy biến đau mất hết.

“Em thuộc chòm sao nào?” Giản Nhẫn đột nhiên hỏi.

Nhàm nhí. Mạc Tiểu Mễ lật người, chuẩn bị ngủ.

“Anh thuộc chòm sao Sư Tử, em xem không phải anh rất có uy lực của một vua sư

tử sao?”

Phốc... Còn có uy lực của vua sư tử nửa chứ? Vốn dĩ là du côn vô lại thì đúng

hơn?

“Em thuộc chòm sao bò cạp phải không?”

“Làm sao anh biết?”

“Anh có năng lực dự đoán mà.”

“Khoác lác!”

“Hề hề, chúng ta có thể là một cặp vừa thấy đã yêu đó, rất xứng đôi.” Giản Nhẫn

tiếp tục mơ mộng nói.

Một người đàn ông đỉnh đạt lại đi để ý loại chuyện nhỏ này, thật sự ngốc hết

sức.

“Người đàn ông đó không xứng đáng để yêu.” Giản Nhẫn đột ngột thay đổi đề tài,

khiến Mạc Tiểu Mễ không hiểu ý của anh.

Không xứng đáng để yêu? Anh ta đang nói gì?

“Mặc dù em bề ngoài kiên cường, nhưng nội tâm lại yếu đuối, cũng giống như anh,

nội tâm với bề ngoài rất khác nhau, sự đau khổ của em anh rất hiểu.”

Còn lâu á! Tôi làm sao lại giống như anh được chứ.

Mạc Tiểu Mễ khịt mũi coi thường, nhưng trong lòng lại có chút chột dạ.

“Thật ra thì chuyện cũng đâu có gì lớn, trên thế giới này trai đẹp còn nhiều

mà, không có người này thì cũng có người khác, chỉ cần nhìn về phía trước, chân

trời liền rộng mở.”

“Là vì anh chưa bao giờ bị thất tình.” Mạc Tiểu Mễ cười lạnh.

“Em chưa nghe có một nhà triết học nói là Đối phó thất tình biện pháp tốt nhất

chính là yêu lần nữa.” Giản Nhẫn như một ông cụ non giông dài giảng đạo.

“Là nhà triết học nào vậy?”

“Àh...” Giản Nhẫn suy nghĩ một hồi, biết mình nghĩ không ra, “Tóm lại là đừng

nghĩ đến tên đó nửa. Làm người phụ nữ của anh đi, anh tuyệt đối chỉ yêu thương

mình em.”

“Khỏi, tôi tình nguyện độc thân cả đời.”

“Làm một xử nữ già rất đáng thương.”

“Không cần anh lo.”

“Tiểu Mễ...”

Không nghĩ tới anh lại đột ngột gọi tên mình, Mạc Tiểu Mễ ngẩn ra.

Đó là một thanh âm trầm thấp rất dịu dàng, giống như là mặt đất khô cừng bổng

chuyển thành tơ lụa mềm mại, dịu dàng ấm ấp xua tan đi cỏi lòng hiu quạnh của

cô.

Mạc Tiểu Mễ cảm thấy hốc mắt cay cay, vội vàng đem mặt vùi vào trong gối, lớn

tiếng hét lên: “Không được gọi tên tôi!”

“Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ, Tiểu Mễ...”

Tên đàn ông ghê ghê tởm này!

“Làm người phụ nữ của anh.”

Mạc Tiểu Mễ không lên tiếng, nhịp tim lại đập mạnh.

“Chừng nào em chưa đồng ý, anh cũng sẽ không bỏ qua.” Lại tiếp tục cái giọng

điệu ngang ngược đó, Giản Nhẫn cười rất quỷ dị, “Ngủ ngon, Cô bé lọ lem của

anh.”

Gặp quỷ, tự nhiên biến mình thành Cô bé lọ lem, đừng nói anh ta cũng biến thành

hoàng tử nha.

Mạc Tiểu Mễ trong lòng hừ một tiếng, khóe miệng nhẹ nhàng nhếch lên.

Một đêm hỗn độn cuối cũng cũng qua.

Sáng sớm bị đồng hồ đánh thức, đầu Mạc Tiểu Mễ đau như muốn nổ tung.

Ở trên giường lộn qua lộn lại mấy vòng, cảm thấy cơn đau cũng đỡ dần, mới lười

biếng xuống giường rửa mặt.

Thân là một nhân viên làm công ăn lương, đừng nói là say rượu nhức đầu cũng

phải đi làm, cho dù có bão lớn mưa đá, giám đốc không cho nghỉ thì cũng phải

đúng giờ có mặt.

Haizz... Sao không chịu nghe mẹ an bài, gả cho một bác sĩ có tiền đồ có phải

tốt hơn không?

Mạc Tiểu Mễ nghĩ chắc mình là người thích bị ngược đãi, mới không chịu nghe lời

mẹ, ngược lại đi làm mấy công việc nhiều áp lực làm bạc đầu sớm này.

Vừa nghĩ thầm, vừa mơ màng rửa mặt, lúc nhìn mặt mình trong gương để trang điểm

thì thấy tóc rối bù mắt thâm quần, Mạc Tiểu Mễ mới giật mình, sao cô lai biến

thành như vậy?

Không kịp trang điểm để che đi nửa rồi, không thể làm gì khác hơn là giậm phấn

vài chỗ, Mạc Tiểu Mễ mới khó chịu quay lại phòng ngủ, mở tủ tìm một bộ quần áo

tươi sáng một chút che đi tâm tính khó chịu, tìm nửa ngày, nhận thấy quần áo

trong tủ phần lớn là Ân Trần cùng đi mua với cô.

Bực bội, cuối cùng cô đành chọn một bộ màu trắng ngà.

Thấy vật nhớ người, cô rất muốn đêm toàn bộ quần áo đốt hết.

Lúc vào phòng bếp làm đồ ăn sáng, lại kinh ngạc thấy trên bàn bày thức ăn,

trứng ốp la cùng bánh mỳ nóng, salad tươi ngon, còn có thêm một ly sữa nóng.

Mạc Tiểu Mễ nước miếng ròng ròng, chẳng lẻ trong bếp nhà cô có một tiểu yêu

tinh giúp cô làm cơm sao?

Thấy bánh mỳ đè lên một tờ giấy, Mạc Tiểu Mễ cầm lên, trên giấy rồng bay phượng

múa chữ thật to: ăn nhiều một chút.

Thêm chút thịt, ôm mới thoải mái. Giản Nhẫn.

Thêm chút thịt? Anh muốn thì đi mà ôm heo có tốt hơn không!

Mạc Tiểu Mễ xì mũi coi thường, đem tờ giấy xé nát ném vào sọt rác, cầm ly sữa

nóng, nhưng ngược với suy nghĩ mình cô lại mỉm cười.

Vừa uống sữa nóng vừa ăn sáng, Mạc Tiểu Mễ cảm thán, không tin được, gã đàn ông

thô lỗ kia cũng sẽ làm được thức ăn ngon như vậy.

Quả nhiên là đánh giá con người không thể nhìn bề ngoài.

Công việc thư ký phụ tá tương đối nhẹ nhàng, mọi chuyện đều có Phó Tổng Kinh Lý

lo liệu, mấy chuyện không lớn không nhỏ khác lại có thư ký Trấn cực kỳ lợi hại

giải quyết, còn cô chỉ là một thư ký phụ tá nhỏ giúp sửa sang lại mấy cái văn

bảng hay tài liệu, ngồi làm nhân viên trực điện thoại là xong.

Mạc Tiểu Mễ nhân lúc pha ca phê ở phòng giải khát ngồi nghĩ một chút, bóp bóp

cái đầu vẫn mơ màng đau không dứt. Sớm biết thế này đã không uống nhiều rượu

rồi, thất tình đã đủ đau khổ, tội gì lại đi uống rượu hành hạ bản thân? Thật

là tự chuốt cái khổ.

“Thư ký Mạc, điện thoại của cô.” Thư ký Trần Tư Quân tới thông báo cho cô.

“A, tôi tới ngay.” Mạc Tiểu Mễ vội vàng bưng lên lý cà phê đã uống gần hết,

chạy vào phòng làm việc.

Ở trong công ty Ngô thị, Mạc Tiểu Mễ vốn là thư ký của Phó Tổng Kinh Lý Ngô

Minh Thành, nhưng là tháng trước Trần Tư Quân nhờ có quen biết mà vào làm, nghe

nói cô gái xinh đẹp tuyệt trần này là một nhân tài tốt nghiệp ở Havard, đồng

thời được xác định là con dâu tương lai của Đổng Sự Trưởng, bạn gái của Ngô

Minh Thành, cũng chính là bà chủ tương lai của Mạc Tiểu Mễ, cho nên Mạc Tiểu Mễ

dù đột nhiên bị gián cấp cũng không dám nói nửa câu oán hận.

Cũng không hiểu được tại sao, đối với mọi người Trần Tư Quân luôn thân thiện

chỉ riêng đối với Mạc Tiểu Mễ lại hay bắt bẻ, khiến Mạc Tiểu Mễ luôn thẳng

thắng hiện tại chỉ dám ăn nói khép nép, không muốn làm cô ta bực bội.

Cầm ống nghe lên, Mạc Tiểu Mễ nhẹ nhàng nói: “Alô, Mạc Tiểu Mễ nghe.”

“Tiểu Mễ a, tối nay con bận không?” Là giọng nói của mẹ Mạc.

“Ai nha, mẹ, con không phải đã nói với mẹ trong thời gian làm việc không nên

gọi cho con sao?” Mạc Tiểu Mễ càng thêm hạ thấp giọng, lén lén lút lút xoay

lưng, lấy tay che điện thoại nói.

“Tan việc làm sao tìm được con.” mẹ Mạc vẫn như cũ dùng thanh âm bình thường

thong thả ung dung nói, “Lại nói mẹ tìm con là có việc a, tối hôm nay đến nhà

hàng Khải Duyệt.”

“Lại xem mắt?”

“Con nhất định phải tới đó, mẹ đã cùng người ta hẹn rồi, nếu không ba mẹ sẽ

thật mất mặt. Cứ quyết định như vậy đi, làm việc cho tốt, tối gặp.”

Bất kể Mạc Tiểu Mễ giận đến mắt to trừng mắt nhỏ, mẹ Mạc thông minh cúp điện

thoại.

Haizz, vẫn là mẹ thích tìm phiền toái cho cô!

Mạc Tiểu Mễ khổ sở kêu một tiềng, nhưng Trần Tư Quân lại mặt lạnh nhìn cô, cô

cũng chỉ có thể nhanh lật mở văn kiện, làm bộ như bề bộn công việc rất vất vả

lao động cần cù.
« Chương TrướcChương Tiếp »