- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
- Chương 10
Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
Chương 10
Nước Đức khí trời bốn mùa
rõ ràng, nhớ lúc mới vừa tới đây còn là mùa xuân tươi mát, chỉ chốc lát sau đã
đầu mùa hè rồi.
Khí trời nóng lên, bồ công anh xung quanh nhà đều đã bừng nở, những hạt nhỏ
theo gió tung bay khắp nơi.
Gió nhẹ ân cần cuốn lấy các loại phấn hoa phát tán xung quanh, phấn hoa mỗi
ngày dính đầy cửa sổ, sườn xe, còn dính đầy mắt Mạc Tiểu Mễ cả trong lỗ mũi,
làm cho cô vốn dị ứng phấn hoa, cả ngày lẫn đêm cứ chảy nước mắt mơ mơ màng
màng, nhảy mũi liên tục.
Mạc Tiểu Mễ ở gần một thành phố nhỏ, cả vùng đất chỉ có một thành phố lớn, rất
nhiều tòa cao ốc giống như những chiếc hộp đồ chơi tại trung tâm thành phố. Vào
trong thành phố, đi một chuyến dạo quanh là có thể mua được toàn bộ nhu yếu
phẩm cần thiết hằng ngày, vừa tiết kiệm thời gian, cũng rất tiện lợi.
Nơi cư trú của Mạc Tiểu Mễ là một cái nhà đáng yêu đỉnh nhọn nhỏ nhắn, nằm tà
tà trên sườn núi, ngoài cô ra ở đây có thêm ba bốn nhà làm hàng xóm xung quanh
lâu lâu nói câu “Hello” chào hỏi - bởi vì tất cả mọi người ai cũng vội vàng,
ngày thường cũng không gặp mặt, mỗi lần gặp được thì cũng “Hello” một tiếng rồi
thôi.
Từ trong nhà cô nhìn hướng ra cửa, có thể thấy đồng cỏ trải dài tận chân trời,
cón có thể thấy vài con ngựa ưu nhàn gặm cỏ, còn có cả dê và bò.
Mạc Tiểu Mễ gọi điện thoại cho ba, nói tình hình bên này, ba cô bùi ngùi nói:
“Nói vậy, con thực chất là ở vùng nông thôn.”
Mạc Tiểu Mễ gật đầu khoái trá, lấy một miếng trái cây bỏ vào trong miệng nhai,
cô bây giờ, mỗi ngày đều có thể hít thở không khí mát mẻ mà ở Đài Bắc tuyệt đối
không thể có được, đồng cỏ bát ngát tuyệt đẹp Đài Bắc không thể nào đẹp bằng,
cho nên cô rất mãn nguyện với cuộc sống hiện tại của mình.
Trên thực tế, cô cũng tương đối vui vẻ, công việc đi vào quỹ đạo rất nhanh,
chướng ngại ngôn ngữ mấy tháng sau cũng từ từ được khắc phục.
Trừ ban đêm có lúc một mình khó ngủ, cô sẽ nghĩ đến người kia.
Cái con người bá đạo đó, đưa cho cô một chiếc nhẫn ấn tượng, một đôi giày thủy
tinh tuyệt đẹp, cho dù bị thương cũng muốn ôm cô.
Nhưng là vừa nghĩ tới anh không biết tiết chế nửa người dưới của mình, Mạc Tiểu
Mễ liền hận nghiến răng nghiến lợi, cũng mạnh mẽ đè nén xuống khát vọng muốn
gọi điện cho anh, cự tuyệt nghe điện thoại của anh, thề đời này cũng không muốn
để ý tới anh nửa.
“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Tiếng chuông cửa vang lên, Mạc Tiểu Mễ tức giận ôm lấy gối che đầu mình, nhưng
là tiếng chuông vẫn như cũ điên cuồng kêu không dứt.
Đáng ghét! Người nào không biết lựa thồi điểm như vậy?
Ở Đức, không hẹn trước, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tới nhà người khác.
Huống chi hôm nay là thứ bảy, Mạc Tiểu Mễ ngày hôm qua được đồng nghiệp mời ra
ngoài du lịch cả ngày mệt mỏi, tính ngủ nướng, đến trưa mới rời giường, bữa
sáng cùng bửa trưa cùng ăn một thể.
Lúc trước cô vẫn bận cố gắng thích ứng hoàn cảnh, bận thích ứng với quá trình
làm việc ở công ty, rồi còn tham gia lớp tu nghiệp ngôn ngữ, loay hoay muốn
kiệt sức, bây giờ cuối cùng chấm dứt, tất cả đều vào quỹ đạo, cô muốn nghỉ ngơi
một chút.
“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Chuông cửa tiếp tục cuồng vang lên, muốn làm cho ngay cả người kiên nhẫn nhất
cũng muốn quát lên.
Mạc Tiểu Mễ lầm bầm lầu bầu xuống giường, khoác áo ngủ thật to, muốn cho người
tới nhìn thấy cô đang buồn ngủ, tốt nhất có thể biết điều lập tức rời đi.
Ngáp một cái thật to, Mạc Tiểu Mễ mở cửa ra một cái thật mạnh.
“Hello!” Thấy cửa mở ra, người tới lập tức nâng khuôn mặt tươi cười thật lớn
lên, một người đàn ông khoát một chiếc áo vải bông hiếm thấy, không cài lại ba
nút nút áo trên cùng, bày ra một lòng ngực ngăm đen mà rắn chắc, anh nhàn nhả
dựa vào tường, cười so với ánh mặt trời ngoài cửa sổ còn rực rỡ hơn.
Mạc Tiểu Mễ ngây người.
Giản… Nhẫn?!
Mạc Tiểu Mễ nhanh chóng lui về phía sau, dùng sức đóng cửa.
“A a a! Đau quá!” Tiếng kêu gào cũng theo đó vang lên.
Mạc Tiểu Mễ kinh ngạc cúi đầu, mới phát hiện tên ngu ngốc kia đã chận trước một
cái chân vào trong cửa, cửa kẹp mắt cá chân của anh.
Cô vừa tức vừa giận kéo cửa ra, đứng ngăn ở trước cửa, căm tức nhìn cái người
từ trên trời rớt xuống này, “Tiên sinh, xin hỏi anh tìm ai?”
“Ai chà, cục cưng bé nhỏ, em vẫn còn tức giận sao? Anh chính là vượt ngàn dặm
tìm vợ à.” Người đàn ông cao lớn khôi ngô làm biểu tình khổ sở, còn dùng tay
lau khóe mắt.
Đáng tiếc khóe mắt anh hiện lên chỉ có ý cười, hơn nữa còn là cười giảo hoạt
vui sướиɠ.
“Vậy thì thật xin lỗi, bản thân còn chưa cưới chồng.” Mạc Tiểu Mễ vẻ mặt bên
ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười, đưa tay hất chân của anh, sau đó
một chân đạp anh ra ngoài cửa, nhanh chóng đóng cửa lại.
Khốn kiếp! Ngu ngốc! Tại sao có thể xuất hiện như vậy ở trước mặt cô chứ? Bộ
nghĩ trái tim của cô là làm bằng sắt chắc?
Mạc Tiểu Mễ lại chui vào giường, kéo chăn mỏng che kín mặt, tim lại nhảy thình
thịch không ngừng.
Lật qua, rồi lật lại. Lại tiếp tục lật qua, lật lại.
Mạc Tiểu Mễ biết mình không ngủ được nữa rồi, không thể làm gì khác hơn là
miễn cưỡng đi vào phòng tắm tắm nước nóng, xem thời gian cũng gần đến trưa,
liền vào phòng bếp chuẩn bị một bữa trưa đơn giản, nhưng trứng luộc đã đưa đến
miệng, cô lại không hiểu sao ăn không vô.
Cái tên kia... Chẳng lẽ mới vừa xuống máy bay liền vội vã chạy tới đây?
Ngoài cửa không có động tĩnh, Mạc Tiểu Mễ có chút hoảng hốt chạy ra cửa, từ cửa
sổ nhỏ bên cạnh cửa ngó ra ngoài, không thấy bóng dáng ai.
Lòng cô chợt lạnh, vội vàng mở cửa ra, kết quả một vật nặng từ phía sau ngã
tới, nặng nề đè lên chân cô.
Xoa xoa cặp mắt buồn ngủ, Giản Nhẫn nâng lên khuôn mặt tươi cười có chút mệt mỏi,
“Hello, cục cưng bé nhỏ.”
“Đi vào.” Mạc Tiểu Mễ gọn gàng ra lệnh.
“Hả? Được!” Giản Nhẫn tinh thần lập tức tăng gấp trăm lần, từ trên mặt đất nhảy
lên, hận không giống như thỏ nhảy vào trong nhà.
“Đi tắm.” Mạc Tiểu Mễ thấy anh đầu đầy bụi đất, nói vậy xem ra thật sự là máy
bay vừa hạ cánh liền chạy tới cái thị trấn nhỏ này.
“Được!” Giản Nhẫn muốn gì được đó, đi vào phòng tắm, “Bảo bối, có bàn chải đánh
răng mới hay không?”
“Không có.”
“Vậy anh dùng của em.”
“Anh dám!”
“Chúng ta cũng đã cả người hợp nhất, làm gì còn phân biệt lẫn nhau?” Giản Nhẫn
làm thật cầm lên bàn chải đánh răng cô đang dùng, bị Mạc Tiểu Mễ xông tới đoạt
lấy.
“Ngu ngốc, em đi mua cho anh.”
“Vậy thuận tiện mua vài cái bαo ©αo sυ luôn đi.”
“Bαo ©αo sυ... trong cái đầu anh chỉ có mấy loại ý nghĩ hạ lưu này sao? Ngu
ngốc!” Đạp anh một đạp, Mạc Tiểu Mễ mặt đỏ hồng tim đập mạnh trốn xuống lâu.
Cách đó không xa có một cửa hàng tiện lợi, cho nên Mạc Tiểu Mễ trở về rất
nhanh.
Lúc cô đẩy cửa vào nhà, Giản Nhẫn mới vừa tắm xong cũng đang từ phòng tắm đi
ra, anh chỉ quấn bên hông một cái khăn lông lớn, phơi bày đường cong thân thể
cùng với bắp thịt rắn chắc, ẩn chứa sức lực rất lớn, không giống như kiểu vẻ
đẹp ẻo lả khó coi của mấy người hay khoe khoang khác.
Lòng của Mạc Tiểu Mễ đột nhiên trầm xuống, du͙© vọиɠ ở hạ thân lại ngu xuẩn nổi
lên xôn xao, cô còn nhớ rõ cảm giác đυ.ng chạm của đầu ngón tay bền chắc vào da
thịt...
“Tiểu Mễ.” Giản Nhẫn thâm tình gọi cô.
Giọng khàn khàn, mang theo nồng đậm ham muốn, tựa như thân mật rỉ trong lúcvui
vẻ tột cùng lúc.
Mạc Tiểu Mễ miệng có chút khô, cô rốt cuộc hiểu rõ phụ nữ thật ra cũng có ham
muốn du͙© vọиɠ.
Thâm tình của Giản Nhẫn không cách nào duy trì được ba phút, cười một tiếng quỷ
quyệt, “Thế nào? Rất thích ngắm thân thể anh sao?”
“Chỉ bằng anh? Ở nước Đức tùy tiện cầm một người ngắm so với anh còn đẹp hơn.”
Mạc Tiểu Mễ cúi đầu che giấu, đem bàn chãi đánh răng ném cho anh, chuẩn bị lách
mình né ra, lại bị Giản Nhẫn một phát bắt được.
Mạc Tiểu Mễ vốn định đẩy anh ra, lúc tay chạm vào l*иg ngực bóng loáng của anh
lại đột nhiên rút về, ánh mắt câu hồn của anh nhìn chòng chọc cô, sau đó đem
mặt Mạc Tiểu Mễ nâng lên, đôi môi đặt lên ——
“A, thật là đau! Em đá anh thật! Đây là nguồn gốc hạnh phúc ‘giống nòi’ đời sau
của anh a!” Bị đá trúng sinh mạng đàn ông anh đau đớn cúi người xuống.
Mạc Tiểu Mễ lập tức lui về phía sau ba thước, “Giản Nhẫn, nếu như anh còn muốn
sống đi ra khỏi nhà này, anh tốt nhất thành thật một chút.”
“Chậc chậc, khẩu thị tâm phi, khẩu thị tâm phi! Thật ra thì em cũng rất muốn
đúng không? Nếu không mặt sẽ không đỏ như vậy. Chậc chậc, phụ nữ thật thích
khẩu thị tâm phi.” Giản Nhẫn không sợ chết đi lên trước lần nữa, ôm lấy thân
thể cô gái run rẩy không ngừng, “Còn tức giận?”
“Tức cái gì? Có cái gì phải tức giận?”
Giản Nhẫn khẽ mỉm cười, càng thêm ôm chặt cô, đem cằm chống ở trên đầu nho nhỏ
của cô, “Chuyện Mộc Tiểu Mễ, đã giải quyết xong. Là người khác cố ý hãm hại.”
Mạc Tiểu Mễ nhún vai, “Em không quan tâm cô ta.”
Cho dù cô mù mắt, cũng có thể cảm nhận ra được một màn ở khách sạn là có âm
mưu, huống chi cái cô Mộc Tiểu Mễ đó kỹ thuật diễn thật sự dở. Chỉ là tính tình
của cô nói tới thì tới, lúc ấy đạp Giản Nhẫn mấy đạp cũng đã phát tiết xong tất
cả.
Chỉ là, để cho cô thất vọng và đau khổ thật sự không phải chuyện này.
“Tiểu Cầu nói với em rồi phải không, anh lúc đầu theo đuổi em, là bởi vì đem em
trở thành làm ân nhân cứu mạng?”
Cái tên Tiểu Cầu miệng rộng đó, sợ Mạc Tiểu Mễ thật đi nước Đức không quay lại,
liền tự chủ trương mà đem chuyện Giản Nhẫn vẫn muốn báo ân nói cho Mạc Tiểu Mễ.
“Bây giờ còn có người ngu đến mức muốn ‘lấy thân báo đáp’ sao?” Mạc Tiểu Mễ từ
trong ngực của anh tránh ra, hỏi ra những điều mà trong thời gian hai năm qua
trong lòng mình không cách nào bỏ qua được. “Em cho là mình may mắn, rốt cuộc
gặp được một người yêu em thật lòng, một người đàn ông chỉ yêu Mạc Tiểu Mễ. Kết
quả ra sao? Chỉ là muốn báo ân. Hàaa...! Thật là trò cười lớn nhất thiên hạ!”
“Tiểu Mễ, không...”
“Em hiểu biết rõ đàn ông các anh trọng đạo nghĩa, nhất là người trong hắc đạo,
càng thêm coi trọng cái này, chỉ là, em không mong muốn vậy! Em lại càng không
muốn loại báo đáp ân tình này.”
“Tiểu Mễ!”
“Chẳng bằng ngay từ đầu anh nói rõ ràng với em không tốt hơn sao? Như vậy em sẽ
không giống một kẻ ngu ngốc chiềm đắm trong đó, còn ngốc nghếch thất thân lại
còn mất luốn cả trái tim. Nếu như vậy rồi, không bằng anh cho em mười triệu,
chúng ta vì vậy cắt đức quan hệ, cũng đừng đem em thành đứa ngốc mà đùa giỡn.”
“Mạc Tiểu Mễ!” Giản Nhẫn nổi giận gầm lên một tiếng, một tay bắt lấy cô kéo vào
trong ngực, bàn tay nắm cái cằm xinh xắn của cô nâng lên, “Nói suy nghĩ bản
thân đủ chưa?”
“Chưa đủ chưa đủ chưa đủ! Em cho enh biết, em sẽ không yêu anh! Một người ngu
xuẩn lại ngây thơ còn khốn kiếp không chịu nổi, lúc đó em lựa chọn anh, chẳng qua
là vì muốn quên Ân Trần, hiện tại thì tốt rồi, đối với Ân Trần đã không sao
sao nữa rồi, cho nên cũng không cần anh nữa! Chúng ta tốt nhất chia tay đi!”
Mạc Tiểu Mễ cặp mắt trợn to, không chút nào yếu thế hét lại với anh, càng thêm
giãy giụa muốn lấy xuống chiếc nhẫn trên ngón tay, càng lo lắng càng lấy ra
không được, ngón tay còn bị tróc một lớp da.
Giản Nhẫn cắn tay cô một cái, cô sợ hết hồn.
“Em lại hồ đồ nữa, anh lập tức ăn em sạch sẽ!”
“Anh dám!”
“Không tin em cứ thử một chút!” Ánh mắt Giản Nhẫn bốc hỏa, hiển nhiên là nổi
giận.
Bị lửa giận của anh chấn trụ, Mạc Tiểu Mễ có chút nổi giận trừng lại anh.
“Cắt đứt quan hệ? Em muốn cắt đứt quan hệ với ai? Anh cho em biết, anh với em
cả đời cũng không đứt được! Mắng anh là ngu ngốc, anh xem em mới thật sự là đầu
một đống đậu hũ, bây giờ là thế kỷ hai mươi mốt rồi có biết hay không? Em cho
rằng anh Giản Nhẫn đại ca là ai? Cái loại suy nghĩ cổ hủ vì báo ân sẽ phải lấy
thân báo đáp ngu ngốc vậy sao? Nếu như không phải là thật lòng yêu em, anh sẽ
không đi làm những chuyện ngu si kia! Anh sẽ trực tiếp ôm em lên giường, sau đó
buộc chặt ở đó, để cho em cả đời cũng đừng nghĩ thoát khỏi anh.”
Trực tiếp ôm lên giường, buộc chặt ở đó cả đời?
Thật giống chuyện mà người đàn ông này sẽ lắm.
Mạc Tiểu Mễ có chút sợ nhìn anh.
Nhìn cô lộ ra vẻ mặt đáng thương hiếm có, giống như một chú cún con làm người
ta phải yêu mến, làm Giản Nhẫn cười lớn không ngừng, bàn tay thô ráp vuốt vuốt
tóc của cô, dùng giọng tràn đầy cưng chiều nói: “Rõ ràng là một người phụ nữ
vừa kiên cường vừa thông minh như vậy, tại sao vừa gặp chuyện tình cảm liền dễ
dàng để tâm vào những chuyện vụn vặt? Hay là bởi vì quá quan tâm anh?”
“Con quỷ quan tâm anh!”
“Con quỷ đáng yêu này sao, anh nhất định ôm em vĩnh viễn không thả.” Anh lại lộ
ra nụ cười lưu manh.
Mạc Tiểu Mễ sắc mặt nghiêp túc, “Được rồi, em tin tưởng anh yêu em. Nhưng về
sau anh có phạm phải ‘lỗi mà đàn ông đều sẽ phạm phải’ không? Hơn nữa người đàn
ông giống như anh đẹp trai, lại có tiền, anh không đi trêu chọc người khác,
người khác cũng sẽ tới dây dưa với anh. Nhưng là em không muốn cùng người khác
chia sẻ người đàn ông của mình, em mà phát điên lên có thể sẽ nghĩ đến chuyện
gϊếŧ người đấy!”
“Mạng của anh cho em.” Giản Nhẫn lập tức không chút do dự trả lời, “Nếu như mà
anh có một lần bên ngoài, em có thể xử trí anh tùy ý.”
“Em không muốn làm bình dấm chua khiến người ta ghét, chúng ta chia tay thì tốt
hơn. Nếu không tiếp tục như vậy, anh sớm muộn gì cũng sẽ chán ngán em.”
“Em không ghen mới khiến anh tức giận, như vậy chẳng phải em tuyệt không quan
tâm anh. Em ghen liền chứng minh em yêu anh, anh cao hứng còn không kịp.”
“Vậy sao?” Mạc Tiểu Mễ nâng lên khóe mắt liếc anh một cái.
Giản Nhẫn cảm giác hạ thân mình lập tức bốc cháy, người con gái này phong tình
nâng lên khóe mắt thật sự mê người, cô về sau nhất định sẽ trở thành báu vật
làm anh càng ngày càng điên cuồng mê luyến.
Ừ thì, cô đã sớm trở thành người phụ nữ có mị lực nhất trong mắt anh.
“Dĩ nhiên! Anh thích em cầm lấy dây lưng nhẹ nhàng đánh vào người anh.”
“Anh có bệnh à?” Mạc Tiểu Mễ lườm anh một cái.
“Ừ, có bệnh. Bệnh tương tư thời kỳ chót. Bệnh là do Tiểu Hiệp Nữ Mạc Tiểu Mễ
gây ra, thuốc giải cũng là thiên sứ nhỏ Mạc Tiểu Mễ.”
“Ngu ngốc!”
“Tiểu Mễ...” Giản Nhẫn thâm tình khẽ gọi khẩn thiết.
Không khí trở nên mập mờ, không trung cũng tựa hồ đã nổi lên bong bóng phấn
hồng.
“Ha ha ha... Ha ha ha...”
Đang lúc Giản Nhẫn chuẩn bị cúi đầu hôn thì Mạc Tiểu Mễ chợt cất tiếng cười to,
đẩy Giản Nhẫn ra, chỉ vào mũi của anh tiếp tục cười không dứt.
“Ha ha ha... Anh thật dễ lừa! Ngu ngốc chính hiệu, Đại Ngốc Nghếch! Như vậy
liền bị em lừa rồi!”
Giản Nhẫn không hiểu nhìn cô, gãi gãi đầu khó hiểu, đừng nói cô gái nhỏ này
chịu kí©h thí©ɧ quá độ phát điên rồi nha?
Mạc Tiểu Mễ cười đến nổi té trên ghế sa lon, lăn qua lăn lại mất một lúc, mới
ôm bụng thở dốc nói: “Anh thật coi em là loại phụ nữ nhỏ mọn phư vậy sao? Phụ
nữ nhỏ mọn ở chung một chỗ với anh, sớm muộn gì cũng sẽ bị tức chết, hù chết,
buồn chết. Thật ra thì Tiểu Cầu đã giải thích cho em nghe rồi, em đã sớm không
còn giận nữa. Em dĩ nhiên cũng biết anh không phải sẽ vì báo ân mà ở cùng một
người như em không thùy mị, tính tình lại không tốt, cho nên không gọi điện
thoại cho anh, không liên lạc với anh, cũng chỉ là vì trừng phạt anh một chút,
hừ! Ai biểu anh không thành thật khai báo với em?!”
Giản Nhẫn miệng há hốc, ngạc nhiên.
Mạc Tiểu Mễ tiếp tục cười, như trẻ con thực hiện được quỷ kế.
Giản Nhẫn chợt quát to một tiếng, lập tức áp lên người cô, Mạc Tiểu Mễ thét
chói tai cố đẩy anh ra, cuối cùng tiếng thét chói tai lại trở thành tiếng thở
dốc.
Tâm tình lên cao tới cực điểm, không khí tựa hồ cũng bị thiêu đốt. Hai người
quần áo xốc xếch ở trên ghế sofa giống như dã thú dây dưa vặn vẹo, mỗi một hình
ảnh lướt quá, là thân thể của một người đàn ông nhanh nhẹn dũng mãnh cùng một
thân thể người phụ nữ nhu xinh đẹp cũng hợp nhất hoàn toàn, hiện ra một bức
tranh làm cho người ta đỏ mặt.
Đã lâu chưa quan hệ, mặc dù vẫn có chút đau đớn cùng khó chịu, Mạc Tiểu Mễ cuối
cùng vẫn bị sự va chạm mạnh mẽ cùng cọ xát lẫn nhau mang đến đỉnh cao du͙© vọиɠ.
“Cô vợ bé nhỏ, xem anh như thế nào trừng phạt em!” Thanh âm Giản Nhẫn thô ráp
gầm nhẹ, mới vừa lặng xuống thì du͙© vọиɠ lại nhanh chóng dâng trào, “Lại dám
trêu anh hai này!”
“Ai cha, anh hai, em thật là sợ a, van cầu anh tha cho em đi.” Mạc Tiểu Mễ cố ý
dùng giọng nói nhỏ nhẹ cầu xin tha thứ, đảo mắt rồi lại cười thật to, không có
một chút bộ dạng sợ.
Nhưng khi du͙© vọиɠ của anh lần nữa thẳng tiến hợp nhất, cô dừng lại cười to,
biến thành uyển chuyển cầu xin.
Ghê tởm! Cô mệt chết đi được, mà con dã thú này lại tinh lực dồi dào, sớm biết
như vậy hành hạ anh lâu thêm một chút.
Trong lòng mặc dù oán trách như vậy, nhưng thân thể của cô lại làm trái với ý
chí của mình chủ động nghênh hợp, hai cánh tay cũng ôm lấy lưng của anh thật
chặt, trên mặt là nự cười ngọt ngào vô cùng.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Bé Lọ Lem Của Lão Đại
- Chương 10