Chương 33: Quá khứ (2)

Lúc Tinh Nguyệt 6 tuổi

Tinh Nguyệt ôm bia mộ của một người nào đó mình khóc, còn có một người đàn ông đứng kế bên Tinh Nguyệt mặt làm như chả có gì nhìn cô bé

-Hic...hic...mẹ ơi...hic...sa...sao m...ẹ b...bỏ...hic....con_Tinh Nguyệt ôm bia mộ của mộ mẹ mình khóc còn kế bên Tinh Nguyệt

-Nguyệt à, con đừng có khóc nữa mà_Người đàn ông đứng kế bên Tinh Nguyệt nhìn cô khóc cũng đau lòng người xuống ôm Tinh Nguyệt vào lòng

-Ba Phong, mẹ mất rồi, con sẽ không được gặp mẹ nữa đúng không?_Tinh Nguyệt mặt nước mắt đàm đìa ngước lên hỏi ba mình nói thật hình ảnh bây giờ của cô làm ai cũng đau lòng

-Đúng rồi con gái_Ông Phong mặt cũng khá buồn nói với Tinh Nguyệt

-Ba, ba hứa với con một chuyện được không?_Tinh Nguyệt hi vọng vào ba mình hỏi

-Ừm con nói đi_Ông Phong cười nhẹ nói

-Ba đừng có lấy ai nha_Tinh Nguyệt nắm tay ông Phong nói

-Ba, ba...Nguyệt....Nguyệt....con tỉnh dậy đi_Ba của Tinh Nguyệt chưa kịp nói xong thì thấy con gái mình ngất ngả vào lòng mình, ông hoảng loạn bế Tinh Nguyệt lên chạy đi

____________1 tháng sau______________

Trong một căn phòng màu trắng cực to ở trên chiếc giường màu nâu Tinh Nguyệt đang nằm ngủ trên đó chợt cửa phòng mở ra 1 người đàn ông khoảng trên 60 đi vào

-Nguyệt dậy đi con_Ông ấy đi đến ngồi ở mép giường lây người Tinh Nguyệt

-Um....um...Ông Minh sao ông gọi con sớm dạ?_Tinh Nguyệt lăn qua mấy lần rồi mới ngồi lên dụi dụi mắt nhìn ông Minh

-Ông chủ gọi con xuống kìa_Ông Minh nói rồi vuốt vuốt tóc Tinh Nguyệt yêu thương

-Vâng hìhì

Tinh Nguyệt cười tươi với ông Minh rồi leo xuống giường đi vào toilet làm vệ sinh cá nhân. 10 phút sau Tinh Nguyệt đi xuống lầu mặc chiếc áo phông trắng với một cái quần jean công với gương mặt cực cute kia giờ ai nhìn cô không cưng mới lạ, thấy cô xuống ông Phong mỉm cười ngoắc tay cô kêu lại và ngồi đối điên với ông còn có một người phụ nữ cũng với một đứa bé cỡ tuổi cô

-Vâng_Nói rồi Tinh Nguyệt đi lại ngồi kế ông Phong trong lòng có cảm giác không ổn

-Tinh Nguyệt à, đây là mẹ mới của con_Ông Phong cười rồi đi qua chỗ người đàn bà đó ngồi ôm người đó vào lòng còn Tinh Nguyệt thì mặt ngày càng lạnh

-Kêu mẹ đi con_Ông Phong cười với nó nói

-Ông nói gì?, mẹ mới à? tôi không cần ông muốn thì kêu bà ta bằng mẹ đi chứ tôi làm không được, kinh tởm lắm, mà ông *hất mặt qua ông Phong* 2 chị bên Trung có biết không?_Tinh Nguyệt nói rồi cười đểu một cái rồi quay qua ông Phong hỏi một chuyện quan trọng và nhận được cái gật đầu của ông Phong nhưng ông cũng khá bất ngờ không biết cô bé ngồi trước mặt mình có phải là Tinh Nguyệt hay không nữa

-Sao chị nói mẹ em zậy?_Đứa bé ngồi kế bên người đàn bà đó nghe cô xúc phạm mẹ mình nhưng ông Phong không có ý định nói lại nên cô bé đó đứng lên chỉ vào mặt nó

BỐP

-Mày không có tư cách nói chuyện ở đây, mày không có huyết thống gì với tao thì đừng có xưng hô chị em với tao, xéo đi đồ dơ bẩn_Tinh Nguyệt đứng lên tán con nhỏ đó một cái nói thấy con gái mình bị tán bà đó đứng lên ôm con mình còn ông Phong cũng tức giận tán cô một cái

Bốp

-NGUYỆT con quá đáng lắm rồi

-Ông tán tôi, hừ tôi đi cho mấy người vui ok?_Tinh Nguyệt nói rồi đi ra ngoài luôn thấy cô đi ra ngoài người đàn bà đó và con mình chỉ cười một cái còn ông Phong thì buồn rầu ngồi xuống sofa

(Giời ơi, ai rảnh tay nhấn vô nút đề cử dùm tui đi, chứ ko ai đề cử bùn lém T.T)