Chương 14

Editor: Lạc Y Y

Giới thiệu bạn?

Giải Xuân Triều không nhớ trong bữa tiệc mừng thọ đời trước còn có phân đoạn giới thiệu bạn bè này, nhưng chần chừ chẳng qua chỉ thoáng qua trong đầu anh, ngay cả nửa bọt sóng cũng không khơi dậy nổi.

Anh chỉ mong sao Phương Minh Chấp mau chóng đi kết giao bạn mới, quên anh đang ở trong góc đi.

Giải Xuân Triều lại lặng lẽ chơi với con tôm trên đĩa trong chốc lát, vô cùng buồn chán lấy râu tôm thắt nơ, vừa ngẩng đầu lên thì phát hiện hầu hết người trên bàn đều bưng ly rượu lên đi xã giao. Anh cũng đứng dậy đi đến sân thượng bên ngoài hội trường.

Trên sân thượng có một gian bằng kính lớn nhỏ, bên ngoài gian kia có treo đủ loại cây xanh cao cao thấp thấp, bên trong gian chính là một phòng nghỉ thuần túy, bố trí đầy đủ ghế sofa bằng da bò xa hoa cùng bàn trà thạch anh.

Giải Xuân Triều trước tiên đi vào phòng nghỉ, nhưng điều hòa không khí bên trong mở quá cao, trong phòng không thoáng khí lại đốt hương gỗ, làm anh có chút choáng váng, anh dứt khoát đi ra ngoài tìm một góc ngồi xuống.

Mặt sàn hơi lạnh, bởi vì hạn chế của âu phục, anh không thể dựa theo sở thích nâng hai chân lên, chỉ có thể ôm đầu gối ngồi xuống. Anh hơi ngẩng đầu lên thì có thể xuyên qua bức tường kính nhìn thấy Bảo Kinh về đêm.

Bầu trời đêm vào mùa đông bao giờ cũng cao hơn một chút, đường viền hình vòng cung bị ánh đèn thành phố trộn lẫn với màu của tuyết phản chiếu thành màu tím đỏ mờ nhạt, rồi dần dần trở thành màu xanh đậm ở giữa, cuối cùng ngưng tụ thành một vầng trăng tròn sáng trong. Đêm nay, quanh vầng trăng có vài đám mây lác đác, vầng trăng loang lổ thành năm màu tĩnh mịch.

Đêm trăng tốt làm sao.

Trên đỉnh đầu Giải Xuân Triều lấp ló một nhánh mai. Không biết có phải nhiệt độ không đủ thích hợp hay không, nhánh mai kia không thấy một dấu vết của màu đỏ hay trắng, chỉ là đang đơm nụ, thoang thoảng hương thơm lành lạnh.

Anh hơi híp mắt, chuẩn bị đợi đến khi yến tiệc gần như kết thúc, anh mới đi ra ngoài xuất hiện cùng Phương Minh Chấp, màn trình diễn tối nay của anh coi như có khởi đầu và kết thúc.

Đáng tiếc trời không toại nguyện, rất nhanh anh liền nghe thấy hai tiếng bước chân càng lúc càng gần. Một đôi giày cao gót nhọn hoắt rõ ràng là của cô gái trẻ, nhẹ nhàng và sắc nét. Một đôi khác chắc là của một người đàn ông có giáo dưỡng, trầm thấp và ổn định.

Khi Giải Xuân Triều một mình ở đây hoàn toàn không nhận ra nơi này có gì không ổn, nhưng lúc này có một đôi nam nữ đi tới, cuối cùng cảm thấy nơi này thật sự là có chút mập mờ ái muội, trong lòng không khỏi cảm thấy cấp bảy sao quả là có khác, thỏa mãn yêu cầu của khách hàng với đủ loại không gian khác nhau.

Giải Xuân Triều lúc này nhất định là không tiện đứng ra nói "Xin lỗi, đã quấy rầy rồi, tôi đi trước", thứ nhất là anh không quấy rầy người khác mà là người khác quấy rầy anh. Thứ hai, nếu chọc phải hai người có thân phận thì ngại lắm. Anh cũng không có ý định làm loại phá đám chết tiệt này. Cho nên anh chỉ cúi đầu, chuẩn bị ngồi trong bóng tối đến khi hai vị kia rời đi.

Anh đối với chuyện tình yêu nam nữ hoàn toàn không có hứng thú, cũng không có ý định nghe góc tường của người khác, nhưng anh lại không mang theo tai nghe, đang chuẩn bị dùng ngón tay nhét vào tai thì nghe thấy giọng nói hăng hái của Đồng Hoa vang lên: "Anh họ, anh đợi một lát, em lập tức gọi cô ấy ra"

......

Giải Xuân Triều mặt không chút thay đổi buông ngón tay đang giơ lên bên tai. Kịch của Phương Minh Chấp, không xem thì phí lắm, nếu có thể nắm thóp của của hắn thì có thể ép hắn ly hôn, vậy thật sự là không có gì hoàn mỹ hơn được nữa.

Trong giọng nói của Phương Minh Chấp mang theo chút thiếu kiên nhẫn nhàn nhạt: "Em muốn anh gặp ai? Vì sao phải đi ra ngoài?"

Đồng Hoa hình như đang cúi đầu gửi tin nhắn, nói chuyện có hơi mất tập trung: "Cô ấy hơi ngại, bên trong có quá nhiều người"

Phương Minh Chấp chỉ thở dài một hơi: "Đồng Đồng, anh không biết em có việc gì cần anh phải kết bạn"

Đồng Hoa vừa muốn trả lời thì nghe thấy một tiếng bước chân đang đến gần, cô hướng Phương Minh Chấp "suỵt" một tiếng, thân thiết thấp giọng nói: "Là chị em của em, cho em một chút mặt mũi đi mà!"

Nơi này hình như càng ngày càng náo nhiệt, Giải Xuân Triều nhìn về phía tiếng bước chân, là một đôi giày cao gót mèo màu đen đế đỏ, hướng lên trên là một đôi chân thon dài trắng nõn. Giải Xuân Triều hơi dựa về phía sau, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu lâu dài.

Đồng Hoa và cô gái mang giày cao gót mèo chào hỏi: "Tiểu Hủ! Ở đây này"

Ngụy Hủ? Giải Xuân Triều hơi nhíu mày, thì ra cô ta và Phương Minh Chấp quen biết nhau ở yến tiệc lần này sao? Đời trước chỉ gặp qua cô vài lần, còn tưởng rằng cô và Phương Minh Chấp là bạn tốt hoặc là đối tác lâu năm. Đời trước, khoảng thời gian anh mang thai thường nghe thư ký của Phương Minh Chấp nói Phương Minh Chấp và Ngụy Hủ đi ra ngoài cùng nhau, lúc ấy anh cũng không nghĩ nhiều, đơn thuần dựa vào trực giác tin tưởng Phương Minh Chấp.

Bây giờ nghĩ lại, có thể lại là một vở kịch hay.

"Anh họ, đây là Ngụy Hủ, bọn em quen biết nhau lúc còn học bên Áo, cô ấy học chuyên ngành cello, nghe nói anh họ có trình độ piano rất cao, lần này về nước muốn cùng anh làm quen một chút." Đồng Hoa háo hức giới thiệu với Phương Minh Chấp, lại quay đầu nói với Ngụy Hủ: "Anh họ tôi" Dường như ba chữ này cũng đủ chói mắt, không cần chú thích dư thừa nữa.

Giải Xuân Triều đột nhiên hối hận, vì sao ngay từ đầu anh không đứng dậy rời đi, phải ở chỗ này xem loại vụng về này ghép CP hiện trường.

Phương Minh Chấp rất lịch thiệp nói: "Cô Ngụy, rất vinh hạnh được làm quen với cô"

Ngụy Hủ thanh âm ngọt ngào, có thể người hẳn cũng ngọt ngào như thế, giọng nói của cô quả thật có chút thẹn thùng: "Là vinh hạnh của tôi, ngưỡng mộ đại danh của anh Phương đã lâu"

Đồng Hoa không muốn để tình cảnh hạ nhiệt, lại nói: "Anh họ, Tiểu Hủ lần này phải ở trong nước một thời gian, cô ấy có vài buổi biểu diễn lưu động, muốn mời anh làm khách mời hợp tác. Nó vừa về nước, mấy buổi biểu diễn đầu tiên là quan trọng nhất, có anh họ trấn giữ nhất định đỡ áp lực hơn rất nhiều, anh họ lẽ nào chút bận rộn này cũng không chịu giúp sao?" Đồng công chúa đã quen với việc cầu tất ứng, nói ra câu này hoàn toàn không cho Phương Minh Chấp cơ hội từ chối.

Giải Xuân Triều không khỏi có chút đồng tình với Phương Minh Chấp.

Nhưng Phương Minh Chấp không biết là thấy sóng to gió lớn quen rồi, hay là đã quen với mỹ nhân, giọng điệu không hề miễn cưỡng: "Nếu thời gian làm việc cho phép, anh đương nhiên sẵn lòng giúp đỡ hai người"

Đồng Hoa rất hài lòng với câu trả lời của hắn, khoe khoang với Ngụy Hủ: "Nói với cậu rồi mà, anh họ tớ chắc chắn sẽ giúp đỡ." Nói xong, cô lại nói với Phương Minh Chấp: "Anh họ, mấy ngày nữa em trở về Áo rồi, khoảng thời gian Ngụy Hủ ở bên này nhờ anh nhé, công ty bên kia em sẽ bảo ba mẹ nói với chú và dì, anh không cần lo lắng"

Cô nàng này rõ ràng là bị chiều hư rồi, cái điệu bộ từ trên cao nhìn xuống ngay cả Giải Xuân Triều cũng cảm thấy không lọt vào mắt, rõ ràng Phương Viên dù ở bất kỳ phương diện nào cũng không thua Đồng Khánh, Đồng Hoa nói liền phân ra cao thấp.

Phương Minh Chấp như là không nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nhẹ giọng cười nói: "Anh còn phải trở về chào hỏi với mấy vị trưởng bối, không quấy rầy hai người nữa"

Phương Minh Chấp vừa đi, Đồng Hoa liền dán vào người Ngụy Hủ cười hì hì nói: "Thế nào, anh họ tôi có được không?"

Ngụy Hủ vẫn mềm mại như một chú mèo, ngượng ngùng rụt rè nói: "Nhưng anh ấy không phải đã kết hôn rồi sao?"

Đồng Hoa hừ nhẹ: "Anh ấy kết hôn cái gì đâu chứ? Chẳng qua là nuôi vật trang trí ở trong nhà thôi"

Vật trang trí, nghe tới đây có chút nghe không nổi nữa, chậm rãi từ một đám cây xanh bò ra, không chút che giấu vỗ vỗ bắp chân có chút đau nhức.

Đồng Hoa nhìn thấy Giải Xuân Triều, đôi mắt hạnh nhân trừng lớn, vô cùng kinh ngạc hỏi: "Anh... Sao anh lại ở đây?"

Giải Xuân Triều cũng không quay đầu rời khỏi phòng kính: "Thật ngại quá, không khéo được đặt ở chỗ này"

Tác giả có lời muốn nói:

Xuân Triều: Phương Minh Chấp, tình yêu đích thực của cậu xuất hiện rồi, nhanh chóng theo đuổi... đuổi ngược rồi, không phải theo đuổi tôi, theo đuổi cô gái kia kìa!

Tiểu Phương: Vừa chạm vào con tôm xong đã lau tay chưa?

Xuân Triều: ...