Lúc Lâm Nhai dỗ dành Chu Bách An nhiều hơn một chút, Chu Bách An sẽ nhào vào lòng anh, cúi đầu núp sau lưng Lâm Nhai giống như đang chờ Lâm Nhai che chở cho hắn. Lâm Nhai cũng phối hợp, đọc lời thoại với biểu cảm thân thiện: "Ai dám bắt nạt ông đây hả?”
Vừa dứt lời, hai người bọn họ đều không nhịn cười nổi nữa, quá kỳ lạ, thực sự quá là kỳ lạ!
Chu Bách An vừa cười vừa tiếp tục đọc thoại: "Có một tên bắt nạt, hắn đã bôi xấu danh tiếng của tôi.”
Lâm Nhai thu lại nụ cười, hỏi cậu: "Bôi xấu như thế nào?”
Chu Bách An thấy vẻ mặt Lâm Nhai trở nên nghiêm túc hơn, cậu cứng người, không nói nổi nữa.
Lâm Nhai làm bộ lấy điện thoại di động ra: "Có muốn anh gọi điện thoại hỏi chủ nhiệm lớp của em một chút không?”
Chủ nhiệm lớp 11 của Chu Bách An cũng là chủ nhiệm lớp 12 của Lâm Nhai, Chu Bách An khuất phục trước, vừa liếc sắc mặt Lâm Nhai vừa cẩn thận nói: "Không phải chuyện gì lớn, chỉ là giáo viên tiếng Anh cảm thấy em làm bài tập đều rất tốt, nhưng đến lúc thi lại quá kém, hỏi em chép bài kiểu gì mà đúng hết lần này đến lần khác như thế.”
Thật ra tất cả giáo viên đều có quan hệ rất tốt với Chu Bách An, nói như vậy chỉ là trêu ghẹo cậu, cậu cũng chỉ tìm đại một cái lý do để làm nũng với Lâm Nhai mà thôi.
Lý trí mách bảo Chu Bách An rằng cậu đã trưởng thành, không nên làm nũng với người khác, nhưng mỗi lần như vậy Lâm Nhai đều không ngại, cậu còn có thể sờ lông vuốt ve, cái cảm giác này quá là thoải mái, quả thực khiến người ta phát nghiện.
Mẹ Chu Bách An còn phải thốt lên, rõ ràng khi còn bé Chu Bách An giống như một mặt trời nhỏ, sao bây giờ vừa nhìn thấy Lâm Nhai liền biến thành tiểu yêu tinh thích làm nũng luôn vậy nè.
Lâm Nhai biết Chu Bách An luôn không thích học từ vựng, lại càng không có kiên nhẫn đọc, Lâm Nhai cũng không không có cách nào, Chu Bách An làm nũng hai câu, Lâm Nhai sẽ giúp cậu làm luôn, tuy rằng làm xong sẽ giải thích cho cậu lại một lần, nhưng dựa theo tình hình hiện tại, chắc cũng như nước đổ lá khoai.
Lâm Nhai cảm thấy mình giống như một quả bóng đầy khí, lập tức bị những lời này của Chu Bách An làm cho xẹp lép. Lâm Nhai xoay mặt vào tường, Chu Bách An bèn sáp lại gần và hỏi: "Vậy bài tập sau này của em…”
Lâm Nhai dịu dàng nói: "Tự làm đi, từ đơn cũng phải thuộc, sau này tối nào anh cũng sẽ kiểm tra."
Chu Bách An ỉu xìu dựa lên vai Lâm Nhai như quả cà dính sương, nếu như cậu có lỗ tai, hẳn là cũng cụp xuống rồi. Lâm Nhai nhìn cậu giả bộ đáng thương, lại không nhịn được mà xoa đầu cậu, cảm thấy chỉ như vậy không đủ, anh ngẫm nghĩ, hình như đó là biện pháp duy nhất rồi, vậy tại sao lại cảm thấy không đủ nhỉ.
Anh hơi thất thần vén mái tóc trên trán Chu Bách An lên, trong nháy mắt muốn làm điều gì đó không thể làm, nhưng anh cũng không nghĩ ra việc mình không thể làm, vì vậy khàn giọng nói: "Da em mịn thật đấy.”
Chu Bách An vốn có chút nghi ngờ, nhưng bị Lâm Nhai dời sự chú ý, rộng lượng nói: "Nói hay vậy thì nói thêm vài câu nữa đi nào." Trẻ con tuổi dậy thì đều thích khoe khoang, Chu Bách An rất đắc ý với làn da không chút tì vết của mình.
Lâm Nhai làm theo lời cậu, khen cậu giống như một công tử bột xinh đẹp, vị công tử nào đó liền cười tít cả mắt Từ nhỏ, Chu Bách An đã biết mình rất xinh đẹp, cậu cũng cảm thấy con trai cũng có thể lớn lên xinh đẹp như con gái. Trong lớp cậu, các bạn gái đều cảm thấy vẻ ngoài của cậu không có tính công kích, đối nhân xử thế dịu dàng lại còn thích cười, ai cũng muốn chơi với cậu, mà các bạn trai chơi trò hẹn hò cũng không quên cậu, có thể nói là nam nữ đều ăn được.
Lâm Nhai cảm thấy Chu Bách An dễ dỗ hơn hồi nhỏ nhiều, khen hai câu là dỗ được rồi. Đương nhiên anh sẽ không chỉ dỗ dành người như vậy, anh luôn giải quyết vấn đề trước, sau đó mới làm theo ý thích. Nhưng anh càng ngày càng cảm thấy phương pháp dỗ dành người khác của mình thật bình thường, không có gì lạ, bất kể là chơi game cho Chu Bách An, hay là làm cho cậu các loại đồ ngọt và món ăn mới, đều là những chuyện bình thường anh hay làm, Chu Bách An muốn cái gì anh cũng sẽ tặng vào ngày sinh nhật và ngày lễ.
Anh thở dài, cây nấm buồn này vẫn khó dỗ như trước, anh vẫn cảm thấy kỹ năng mình chưa đủ dùng chút nào.