Năm Lâm Nhai 9 tuổi cũng là thời điểm bà ngoại qua đời, đó là lần đầu tiên anh tận mắt thấy người thân ra đi, chỉ biết đứng khóc trước giường bệnh của bà. Anh không làm gì cả, chỉ đứng cho nước mắt chảy xuống, gần như là hờ hững nhìn những người còn lại khóc lớn trong đau khổ. Anh nghĩ rằng nếu nhất định phải ra đi, vì sao phải có quan hệ với nhau chứ, chẳng phải không bắt đầu thì mới không đau khổ sao.
Anh như một cái xác không hồn đi theo người lớn đến nhà tang lễ, tham gia một nghi thức từ biệt không đến mười phút, nhìn bà ngoại bị đẩy vào lò, lúc trở ra đã chỉ còn lại tro cốt, cuối cùng bị chôn vùi vĩnh viễn ở dưới một bia mộ. Anh nghe thấy những tiếng khóc không thể kiềm chế của người bên cạnh, lại bắt đầu nghĩ, vì sao vậy nhỉ, rõ ràng nếu không có quan hệ sâu đậm, sẽ không ai thấy khó chịu nữa.
Lâm Nhai về đến nhà liền nhốt chính mình trong phòng suy nghĩ lung tung, nghĩ cha mẹ anh rồi cũng phải ra đi, nếu cái ngày đó tới anh sẽ khó chịu đến nhường nào; nghĩ nếu không tiếp xúc với người khác, đóng cửa trái tim, liệu có tốt hơn chút nào không; nghĩ về việc không còn ai ở lại đây nữa, mọi người sẽ ra đi, tất cả đều sẽ như vậy.
Nước mắt lại bất giác chảy ra khỏi hốc mắt, Lâm Nhai đờ đẫn suy nghĩ, chảy nhiều hơn nữa, hãy mang theo cả những cảm xúc của anh đi đi.
Có người gõ cửa, Lâm Nhai cảm thấy phiền lòng, không hề muốn trả lời, anh chỉ im lặng nghe, dù sao cửa không mở thì người bên ngoài sẽ rời đi thôi.
Người ngoài cửa là Chu Bách An, nếu là người khác chắn hẳn đã rời đi rồi, nhưng có đôi khi cậu thật sự cố chấp, không đạt mục đích liền thề sẽ không bỏ qua, lúc này lại còn cực kỳ kiên nhẫn, vẫn tiếp tục gõ cửa, gõ cửa.
Lâm Nhai cảm thấy kỳ lạ, anh vừa nghe tiếng gõ cửa liên tục không ngừng như vậy đã biết ngay là Chu Bách An. Bé con mà anh yêu quý đang bị chặn ngoài cửa, một cảm giác áy náy đột nhiên dâng trào, khiến cho anh cảm giác như chính mình đang bắt nạt cậu vậy.
Nhưng anh vẫn lặng lẽ không trả lời, cậu cũng sẽ rời đi sớm thôi. Rời đi sớm, sẽ không khiến anh phải buồn. Anh nghĩ như vậy, trên mặt lại lạnh lẽo thêm vài phần.
Chu Bách An ở ngoài cửa tiếp tục gõ: "Đừng khóc nữa, để em dỗ anh nha.”
Lâm Nhai cười nhạo một tiếng, một nhóc con 6 tuổi thì hiểu từ “chết” có ý nghĩa gì cơ chứ, nói gì đến chuyện dỗ anh. Anh quay đầu đi, tiếp tục mặc kệ Chu Bách An.
Chu Bách An không từ bỏ, vẫn ở bên ngoài kêu anh: "Anh Lâm Nhai, có phải anh đang cảm thấy không có bà ngoại nên rất buồn không, sau này anh có thể coi bà của em là bà ngoại, bà thích anh lắm đó nha.”
Lâm Nhai im lặng không phản bác, sau đó lại làm tổn thương anh thêm lần nữa sao.
Chu Bách An không được anh đáp lại, đành phải tiếp tục nói: "Em từng hỏi mẹ, khi người thân qua đời sẽ có cảm giác gì, mẹ em nói ‘Giống như gốc cây gắn liền với thế giới bị chặt đi, và những tình cảm dành cho người kia cũng dần dần biến mất’.”
Lâm Nhai giật mình, bỗng nhiên cảm thấy chính mình là một kẻ yếu đuối, chỉ bởi vì một nhánh cây bị chặt đứt, nên giống như kẻ ngốc bị chọc giận muốn chặt đứt những nhánh cây liên kết còn lại.
Chu Bách An: “Em lại hỏi, ‘Nếu sau này những người bên cạnh con đều rời đi, vậy chẳng phải con sẽ rất đáng thương sao?’, mẹ em liền ôm lấy em rồi nói, ‘Nên mẹ hy vọng con hãy cởi mở hơn, hãy luôn kết bạn với mọi người, như vậy con sẽ không bao giờ đáng thương nữa.’. Mẹ em còn nói, ‘Tình cảm giữa hai người là không thể bị thay thế, nhưng con không thể chỉ ở mãi trong một mối quan hệ được’. Anh Lâm Nhai, bây giờ em đã có thể vào ôm anh được không?”
Anh Lâm Nhai, bây giờ em đã có thể vào ôm anh được không?
Lâm Nhai rất khó nói rõ bây giờ bản thân đang cảm thấy ra sao, giống như đắm mình trong dòng nước ấm giữa băng tuyết, nước ấm bao vây lấy anh, bất tri bất giác nước mắt anh lại không ngừng chảy xuống.
Lâm Nhai khẽ nhếch môi, hỏi cậu: “Nếu anh bị nhốt mãi mãi ở trong một mối quan hệ, anh nên làm gì bây giờ?”
Chu Bách An lớn tiếng trả lời: “Đương nhiên là đưa thêm em vào rồi!”
Lâm Nhai suýt thì không thể kìm nén bi thương, mở cửa để cậu vào.
Lâm Nhai mới vừa mở cửa đã bị Chu Bách An bám dính trên người giống bạch tuộc, Chu Bách An nhìn chằm chằm sắc mặt anh rồi hỏi: "Ôm một cái sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Lâm Nhai nhéo nhéo hai má Chu Bách An, xúc cảm vẫn tốt như trước, anh ôm Chu Bách An ngồi xuống, gác trán trên vai Chu Bách An. Chu Bách An cảm thấy có chút nhột, không chịu được bèn đẩy ra.
Lâm Nhai lại hỏi cậu: "Nếu anh bị nhốt mãi mãi ở trong một mối quan hệ, anh nên làm gì bây giờ?.”
Chu Bách An trả lời: "Bắt đầu một mối quan hệ mới thôi.” Chu Bách An vừa nói vừa vỗ vai Lâm Nhai như người lớn.
Lâm Nhai lẩm bẩm nói: "Không phải cuối cùng mọi người đều phải đi sao, nếu phải đi thì cần gì phải bắt đầu.”
Lâm Nhai mơ hồ nhìn chiếc cửa lớn mình muốn đẩy ra, nhìn qua khe cửa, có thể nhìn thấy bản thân đang sống lẻ bóng đơn côi trên thế giới này, rõ ràng đã vạch ra ranh giới với những người đã tiếp xúc. Lâm Nhai bị khung cảnh này dọa sợ, toàn thân ớn lạnh, vì thế bèn ôm chặt Chu Bách An hơn chút.
Chu Bách An dỗ anh: "Em sẽ không đi đâu, chúng ta ngoéo tay nha.” Lâm Nhai không tin cậu: "Mấy cậu nhóc như em thì thiếu gì bạn bè, có bạn mới rồi sẽ mặc kệ anh ngay thôi.” Chu Bách An phản bác: "Nhưng anh không chỉ là bạn, anh còn là anh Lâm Nhai. Dù sao cũng không giống nhau, em nói không giống chính là không giống!”
Lâm Nhai đáp lại cho có lệ: "Rồi rồi rồi, không giống nhau chút nào.”
Chu Bách An tức giận rồi, giãy giụa trong lòng Lâm Nhai muốn đi ra ngoài, Lâm Nhai lập tức mở miệng: "Vừa rồi còn nói là không giống nhau, bây giờ lại muốn bỏ anh rồi.”
Chu Bách An đành phải để anh tiếp tục ôm: "Anh Lâm Nhai, không cần suy nghĩ quá bi quan. Tuy rằng người ra đi sẽ khiến mình khó chịu, chính là cùng nhau thời điểm cũng là thật sự vui sướиɠ, bà ngoại cũng sẽ không muốn anh vì chuyện này trở nên…”
Chu Bách An nghĩ một lúc mới tiếp tục nói: "Thờ ơ.”
Lâm Nhai cũng hiểu những đạo lý này, có điều anh đang có chút bế tắc. Chu Bách An kéo ngón út Lâm Nhai: "Năm nay em 7 tuổi, anh Lâm Nhai 9 tuổi, năm nay là năm thứ tư chúng ta quen nhau rồi…”
Lời nói còn chưa nói xong đã bị Lâm Nhai cắt ngang: "Từ lúc em sinh ra anh đã thấy em rồi.”
Chu Bách An nói: “Quen biết đơn phương không gọi quen biết.” Nhưng cậu vẫn thay đổi cách nói theo ý Lâm Nhai: "Vậy năm nay là năm thứ tư chúng ta trở thành bạn bè, chúng ta đi học cùng một trường tiểu học, sau này cũng sẽ học cùng một trường cấp 2, cấp 3, đại học. Em vĩnh viễn sẽ không rời khỏi anh Lâm Nhai. Ngoắc tay nha, một trăm năm sau cũng không được thay đổi!”
Lâm Nhai kéo tay Chu Bách An, không biết vì sao có được một chút dũng khí, như thể trước đây anh đi trên một sợi dây bấp bênh, nhưng hiện tại phía dưới đã có thêm một tấm lưới.
Bởi vì anh có Chu Bách An, cho nên anh vẫn có thể duy trì quan hệ bình thường không quá sâu đậm cùng người khác, cũng có thể thoát ra khỏi vỏ bọc của mình, kết giao quan hệ với mọi người.
Chu Bách An sẽ đón được anh.
Lâm Nhai gần như là chắc chắn điểm này, anh cũng không biết vì sao bản thân lại tin tưởng nhóc con này đến vậy, có lẽ là bởi vì, nhóc con này chính là Chu Bách An, là sợi dây đã giữ chặt anh trước sự nao núng trên con đường phía trước.
Lâm Nhai ôm chặt lấy Chu Bách An như người đuối nước ôm chặt khúc gỗ trôi dạt qua, hấp thụ mọi hơi ấm từ nơi hai người đang dính chặt vào nhau. Lâm Nhai cảm thấy, Chu Bách An chính là mặt trời nhỏ của đời mình.
Chu Bách An tiếp tục nói: "Anh Lâm Nhai không được bởi vì sợ hãi mà thu mình trong chiếc vỏ ốc được, anh ngoắc tay đi.”
Lâm Nhai bị so sánh của cậu chọc cười, ngoắc tay hứa với Chu Bách An.
Bởi vì hai cái hứa hẹn này, Lâm Nhai đã thả lòng trái tim đang căng thẳng cỉa kình, sau đó cảm nhận được sự mệt mỏi dâng trào, thậm chí không thể mở nổi mắt nữa. Anh nghiêng đầu hỏi Chu Bách An, có muốn ngủ cùng anh hay không.
Chu Bách An gật đầu: "Em nói với dì Lâm một tiếng đã, anh lên giường trước đi.”
Lâm Nhai ỷ lại: "Nhanh quay lại nhé.”
Chu Bách An làm mặt quỷ: "Đồ dính người, xấu hổ quá đi à.”
Lâm Nhai đã lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi: "Không xấu hổ chút nào.”
Chu Bách An đi trong chốc lát đã trở về, nhẹ nhàng bò lên trên giường, không ngờ mới vừa nằm xuống đã bị Lâm Nhai xoay người ôm vào lòng, giống ôm búp bê vậy.
Giọng nói Lâm Nhai mang theo chút mệt mỏi: "Đi lâu vậy.” Chu Bách An vỗ lưng anh liên tục: "Em nói chuyện với dì Lâm một lát.”
Lâm Nhai nhắm hai mắt, cảm thấy động tác của cậu giống như đang dỗ trẻ nhỏ, có chút buồn cười, rõ ràng chính mình lớn hơn cậu hai tuổi cơ mà.
Lâm Nhai đang buồn ngủ bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật may mắn, có thể có người giữ anh lại trước khi anh lầm đường lạc lối. Anh thầm nghĩ trong lòng, bà ngoại, cháu không làm bà thất vọng đúng chứ.
Trong lúc nửa tỉnh nửa, Chu Bách An nghe thấy tiếng dì Lâm lặng lẽ tiến vào, sờ trán Lâm Nhai, xoay người anh rồi đặt nhiệt kế, đến khi nhiệt kế kêu tích một tiếng, cậu đã hoàn toàn tỉnh.
Chu Bách An bèn thầm hỏi bao nhiêu độ, trước đó cậu cảm thấy Lâm Nhai có hơi nóng, vừa rồi cũng là đi nói chuyện này với dì Lâm, để chút nữa dì ấy tới xem.
Dì Lâm đưa nhiệt kế cho cậu, trên đó hiện 38.1. Chu Bách An gật đầu, dì Lâm cảm thấy nhóc con nghiêm túc cũng có chút đẹp trai, không kìm được bèn nhéo mặt cậu, hỏi xem cậu có muốn trở về hay không. Chu Bách An kiên định lắc đầu.
Dì Lâm bất đắc dĩ, Chu Bách An rất cứng đầu, người duy nhất có thể khuyên cậu chính là cái người đang ngủ ngon kia. Bà đành phải lo lắng dán miếng hạ nhiệt cho Lâm Nhai, sau đó chuẩn bị thuốc cho hai đứa.
Kết quả Lâm Nhai ngày hôm sau liền hạ sốt, Chu Bách An thì ngược lại, bị cảm ba ngày mới khoẻ lại.