Đường việt chần chừ một lúc thấy tôi không còn gì lạ thì đồng ý.
Chúng tôi mua một tờ vé số 100 tệ ở quầy vé.
Đường Việt hỏi tôi: “Chỉ mua một tờ sao, mua thêm mấy vé đi!”
Tôi lắc đầu: “Mua chơi cho vui thôi, mua nhiều quá khác nào đang đánh bạc.”
Khi chúng tôi cầm vé chuẩn bị cào, cách đó không xa, một chiếc ô tô màu trắng dính bùn đang chạy về phía này.
Tim tôi hẫng một nhịp.
Tôi có ch.ết cũng không quên.
Trần Tiểu Thúy đã lái chiếc xe này tông chớt tôi ở kiếp trước.
Chỉ là kiếp trước khi Trần Tiểu Thúy tông tôi, tôi đã tốt nghiệp.
Tại sao kiếp này lại bắt đầu sớm?
Lòng tôi có hơi nghi ngờ.
Bỗng nhiên tôi bình tĩnh lại.
Bây giờ tôi đã sống lại lần nữa, tôi sẽ ngăn chặn tất cả bất hạnh ở kiếp trước dù nó tới sớm hay muộn.
Chỉ nghe “đùng” một tiếng rất lớn.
Chiếc xe trắng kia tông vào một quán ven đường.
Ông chủ quán lập tức chỉ vào Trần Tiểu Thúy đang ngồi ở ghế lái mà chửi: “Cô có biết lái xe hay không? Chỗ này đều là vòng bằng ngọc, cô bồi thường đi!”
Đám đông xung quanh bắt đầu bu lại, bàn tán xì xào: “Cô bé, không biết lái xe thì đừng có lái, nếu tông chớt người thì phải làm sao?”
Trần Tiểu Thúy ngồi trong xe, mặt xanh lét.
Tôi lạnh lùng mà nhìn cô ta.
Kiếp trước khi cô ta tông chớt tôi, mặt cô ta không hề sợ hãi.
Lúc đó ánh mắt cô ta tàn nhẫn, hứng phấn, khát máu.
“Dao Dao!”
Đường Việt đứng bên cạnh bỗng nhiên vui vẻ vỗ vỗ vai của tôi: “Dao Dao… hình như em trúng số này!”
Tôi sửng sốt, theo bản năng nhìn về tờ vé số trong tay.
Lúc này tôi mới nhận ra rằng, do tôi cầm hơi mạnh, làm tróc một lớp phủ bạc.
Mà trên đó ghi con số 20 vạn.
Ông chủ hiển nhiên cũng rất vui vẻ, cầm điên thoại lên bắt đầu chụp ảnh: Woa cô thật là may mắn!”
Tôi cào hết lớp phủ bạc ra.
Chỉ có 20 vạn thôi. (ý là lúc đầu tróc ra 200000 chị cào thêm thì không có số 0 nào sau đó nữa)
Nhưng như vậy cũng đủ rồi.
Đường Việt nắm tay của tôi: “Dao Dao tay em thật may mắn, chỉ chọn một lần đã trúng!”
Tôi cười cười: “Anh cũng chọn cùng em mà, khi nào đổi tiền em chia anh một nửa!”
Đường Việt liên tục lắc đầu: “Đây là em chọn mà, tiền đều là của em!”
Chúng tôi rời đi, chuẩn bị về trường.
Lúc này Trần Tiểu Thúy đột nhiên mở cửa xe ra,chạy về phía tôi: “Dao Dao cứu tôi với!”
Nước mắt cô ta hình như rất dư, nói một cái liền rơi xuống như mưa: “Tôi bị người ta uy hϊếp, hắn nói tôi phải bồi thường 20 vạn, Dao Dao cậu giúp tôi đi!”
Tôi tức tới bật cười.
Cô ta cần 20 vạn, tôi cũng vừa trúng 20 vạn.
Hay là ông trời đang thử thách tôi, xem tôi có tốt bụng mà tặng cho cô ta?
“Dao Dao chẳng lẽ cô thấy tôi chớt mà không cứu sao?”
Trần Tiểu Thúy thấy tôi không trả lời, liền nắm lấy cánh tay tay tôi, liên tục nói nói: “Cậu là người tốt, nhìn thấy con chó bên đường bị thương cũng cứu, huống chi tôi và cậu lại là bạn cùng phòng, cậu sẽ giúp tôi đúng không?”
Cô ta lại bắt đầu xài chiêu cũ.
Nhưng bây giờ tôi lờn thuốc rồi.
Tôi đẩy cô ta ra: “Tôi chỉ giúp chó, cô lại không phải là chó!”
Mặt Trần Tiểu Thúy trắng bệch.
Ông chủ quán cùng đám đông tò mò tiếp tục vây quanh cô ta.
Ông chủ không kiên nhẫn nữa: “Nếu cô không đền tiền, tôi sẽ báo công an.”
Trần Tiểu Thúy đột nhiên cuống quýt, ôm lấy cánh tay của ông chủ, nhỏ giọng nói: “Đừng báo công an, tôi xin ông, chỉ cần không không báo công an, ông muốn gì tôi cũng……..”
Cô ta còn chưa nói xong, liền nghe thấy một giọng nói tức giận từ trong đám đông: “Đây là xe của ba tôi.”