“Dao Dao, bọn họ đều đang bắt nạt tôi, cậu cũng bắt nạt tôi à?”
Trần Tiểu Thúy bị đẩy ngã xuống đất.
Vẻ mặt cô ta khó tin, đôi mắt đỏ bừng, nước mắt sắp trào ra: “Có phải cậu cũng giống như bọn họ, chê tôi quê mùa, sợ tôi làm cậu bị người ta chê cười!”
Thân hình cô ta gầy yếu, nước mắt chực trào, làm người ta có cảm giác thương hại.
Nếu là kiếp trước tôi sẽ lập tức cuống quýt xin lỗi cô ta, cũng vì sợ cọ ta buồn mà cãi nhau với bạn cùng phòng long trời lở đất.
Nhưng hiện tại tôi chỉ liếc cô ta một cái: “Đừng lấy những người dân quê ra làm cái cớ, nếu cậu không nhổ nước miếng vào đồ ăn của người ta không lấy khăn người ta lau chân, bọn họ sẽ chửi cậu sao?”
“Tôi nói một lần cuối thôi, cậu làm tôi thấy tởm, sau này tránh xa tôi ra một chút.”
Trần Tiểu Thúy bị tôi mắng cho hoang mang.
Cô ta sửng sốt vài giây, trong mắt có vài tia oán giận, đột nhiên đứng dậy chỉ tay vào từng người trong KTX: “Mấy người hùa nhau ăn hϊếp tôi, tôi sẽ báo cho Ban Quản Lý!”
Cô ta khóc sướt mướt mà hca5y ra khỏi phòng.
“Này! không phải trước đây cậu luôn bảo vệ Trần Tiểu Thúy sao?”
Giả Băng Băng ngồi sơn móng tay, liếc mắt nhìn tôi cười như không cười: “Hôm nay mặt trời mọc ở hướng tây à, sao cậu không bảo vệ cậu ta nữa?”
Tôi mặt không cảm xúc mà ngồi xuống giường của mình: “Chắc lúc trước tôi mù, giờ sáng mắt rồi!”
Lưu Khả nghi ngờ nhìn tôi một cái: “Sao nay mắt tốt vậy? Có phải tận mắt nhìn thấy Tiểu Thúy ngủ với bạn trai cậu không?”
Tôi im lặng.
Mỗi lần tôi và bạn trai Đường Việt hẹn hò, Tiểu Thúy đều đi theo.
Có một lần cô ta mặc áo mỏng te, còn cố chen vào ghế phụ, giả vờ say xe ngã vào đùi bạn trai tôi.
Đường Việt rất khó chịu có vài lần muốn đá Tiểu Thúy xuống xe.
Trần Tiểu Thúy năn nỉ tôi: “Dao Dao chúng ta là bạn thân phải không, sao cậu lại đành lòng bỏ tôi ở đây!”
Cô ta dùng đạo đức ép buộc tôi, làm tôi không đành lòng.
Tôi lạnh lùng nói với Đường Việt: “Nếu anh yêu em phải chấp nhận cả bạn thân của em, nếu anh đuổi cậu ấy xuống em cũng xuống theo!”
Đường Việt thở dài, nói tôi quá ngây thơ, không hiểu rõ lòng người.
Haizz, thật ra Đường Việt nói giảm nói tránh thôi.
Không phải tôi ngây thơ.
Là tôi ngu.
………………
Buổi tối Trần Tiểu Thúy chán nản trở về phòng.
Mấy lần trước cô ta cũng đi tìm BQL nói rằng bị bạn cùng phòng bắt nạt.
Lúc ấy BQL rất quan tâm, gọi chúng tôi đến văn phòng, chửi cho một trận.
Trần Tiểu Thúy rất đắc ý: “Đừng nghĩ tôi là dân quê, dễ ăn hϊếp, nói cho mấy cậu biết, chọc tôi tức lên, tôi sẽ nói với BQL, cho mấy cậu khỏi tốt nghiệp.”
Sau này, bất cứ khi nào cãi nhau với bạn cùng phòng, cô ta lập tức đi tìm BQL.
Nhưng mọi người đã có chuẩn bị.
Giả Băng Băng lấy video Trần Tiểu Thúy ăn trộm trong KTX ra làm bằng chứng, BQL cũng không còn tin Trần Tiểu Thúy.
“Dao Dao tôi biết ban ngày cậu không cố ý đẩy tôi, tôi không trách cậu, sau này chúng ta vẫn là bạn tốt.”
Trần Tiểu Thúy dè dặt đưa cho tôi một ổ bánh mì: “Buổi tối tôi còn chưa ăn cơm, đã chạy đến cửa hàng chọn mua loại bánh mì đắt nhất cho cậu.”
Tôi liếc mắt nhìn ổ bánh mì.
Giấy nhãn đã bị bóc ra, còn hơi bốc mùi.
Có vẻ như cô ta lụm nó trong thùng rác của tiệm bánh kế bên trường.
Tôi lạnh lùng nhìn cô ta: “Trần Tiểu Thúy, có phải cậu không hiểu tiếng người, tôi nói cậu tránh xa tôi ra một chút!”
Trần Tiểu Thúy mờ mịt: “Dao Dao trước đây chỉ cần cậu tức giận, tôi tặng cậu bánh mì, cậu sẽ đều vui vẻ, vì sao bây giờ lại đối xử với tôi như vậy?”
Mấy lần trước tôi cả nể, cố gắng kìm nén sự buồn nôn, nuốt ổ bánh mì mốc lụm từ thùng rác của cô ta.
Nhưng hiện tại thì dẹp.
Nếu cô ta không màng đến sức khỏe của tôi, cho tôi ăn bánh mì mốc, thì tôi không cho cô ta uống thuốc trừ sâu thì tôi là Bồ Tát rồi.
Tôi đem bánh mì ném xuống đất, gằn từng chữ: “Trần Tiểu Thúy, nếu cậu còn làm phiền tôi nữa đừng trách tôi đánh cậu!”